Chu Chu Hữu Đường

Chu Hạ tới bên cửa sổ nhìn trời mưa.

Có vô số cây kim từ trong mây đen đồng loạt rơi xuống, đâm thật sâu vào trong đất. Những giọt nước rơi trên mặt kính thủy tinh, như quả đông lạnh, Chu Hạ dùng đầu ngón tay miết lên cửa sổ, dấu vân tay lưu lại hơn bẩn, cô nhìn thấy dáng vẻ mờ mờ của chính mình.

Rất nhiều người nói cô lớn lên có khuôn mặt phong tình vạn chủng, nhưng cô lại không cho là như vậy, mọi người không phải đều có hai con mắt một cái miệng sao, có cái gì khác biệt đâu.

Nếu cô đủ đẹp, tại sao lại không chiếm được trái tim của người cô thích.

Càng nghĩ càng rầu, Chu Hạ kéo rèm cửa lên, lục lọi thật lâu mới tìm được cái ô đầy bụi nhét ở trong góc rồi mang ra ngoài.

Phải đi siêu thị mua dâu tây.

Cái thời tiết chết tiệt này, ẩm ướt đến mức dâu tây mới mua hai ngày trước đã bị hỏng.

Trời đang mưa, Chu Hạ đi đôi giày Song Tiểu Bạch, mặc chiếc váy dài đến bắp chân giống như gợn sóng, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, đi chầm chậm trên đường tránh cho nước mưa không bắn lên người cô.

Dạo này nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài cái váy cô còn khoác thêm một cái áo len mềm mại làm nổi bật lên xương quai xanh tinh xảo, các khớp ngón tay cầm ô rõ ràng mảnh mai, đi dưới cơn mưa khiến cả người cô như phát sáng, mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây.


Người đi đường đi qua Chu Hạ ánh mắt không tự giác rơi trên người cô, chờ khi cô thu ô lại mới nhớ ra, mục đích của mình không phải tới siêu thị.

Từ trước tới giờ Chu Hạ đi đường không nhìn đông ngó tây, người khác nghĩ gì cô lười quản, mua dâu tây mới quan trọng.

Trận mưa này kéo dài một lúc, ngoài cửa siêu thị nhốn nháo người đợi mưa tạnh, đến khi vào trong tình huống chen chúc mới đỡ hơn không ít.

Chu Hạ đến khu hoa quả, lúc chọn dâu tây ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ngẩng đầu lên.

"Tiêu Thần Thần?"

Tiêu Thần Thần nghiêng đầu, "Chu Hạ?" Cô ta hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Chu Hạ, càng không nghĩ tới Chu Hạ sẽ chủ động gọi cô ta.

"Thật trùng hợp." Chu Hạ bỏ dâu tây trong tay xuống.

"Cậu tới mua dâu tây à?"

"Đúng vậy." Chu Hạ nhìn xung quanh Tiêu Thần Thần, "Đi một mình?"

"À, không, tôi đi với chồng, anh ấy đang cân táo phía trước."

"Chồng?" Chữ này đâm thẳng vào tim Chu Hạ, lòng bàn tay cô đổ một lớp mồ hôi lạnh, "Cậu kết hôn rồi?"

Tiêu Thần Thần không chú ý tới cảm xúc thay đổi của Chu Hạ, cô ta cười rất dịu dàng: "Đúng vậy, kết hôn năm ngoái, còn cậu? Có hay không..."

Câu tiếp theo cô ta không nói, Chu Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không chú ý tới điểm gì không đúng.

"Nhanh thật, chúc mừng cậu." Chu Hạ nghĩ thầm mình hai năm tuổi rồi còn độc thân cũng không tính là mất mặt, chỉ là trước mặt bạn bè đồng lứa đã kết hôn hơi không tự tin một chút thôi, "Tôi... tôi vẫn độc thân."

"Vậy à." Sắc mặt Tiêu Thần Thần khẽ dổi, cô ta cười: "Không sao, cái nào sẽ đến thì nhất định sẽ không muộn."

"Mượn lời tốt lành của cậu."


Chu Hạ nói xong đưa mắt liếc về khu cân hoa quả, chỗ đó có một người đàn ông như hạc giữa bầy gà, chỉ nhìn thấy cái gáy nhưng trái tim đang treo lơ lửng của Chu Hạ cũng có thể hạ xuống.

Không phải anh.

"Xem ra anh ấy còn phải xếp hàng một lúc nữa, tôi đến xem anh ấy thế nào nhé." Tiêu Thần Thần nói.

"Ừm?" Chu Hạ phản ứng, "Được rồi, cậu đi đi, tôi còn vài thứ cần mua."

Nói xong tạm biệt, Chu Hạ quên dâu tây, cô đi theo hướng khu đồ ăn vặt.

Tiêu Thần Thần đứng im nhìn bóng lưng Chu Hạ biến mất ở chỗ ngoặt, cô ta không khỏi thở dài một hơi.

Cô ta không muốn giới thiệu chồng mình với Chu Hạ.

Chu Hạ quá đẹp, so với năm đó còn đẹp hơn, loại nguy hiểm luôn luôn tồn tại này, cho dù là năm nào tháng nào cũng khiến cô ta sợ hãi.

Nhưng Chu Hạ còn độc thân, cô ta ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Phải biết, lúc đi học, Chu Hạ được hoan ngênh đến trình độ cả khu phố đều biết rõ.

"Đang nghĩ gì đấy?" Hà Niên cầm túi táo đã tính tiền tới bên cạnh Tiêu Thần Thần.


Tâm tình của Tiêu Thần Thần được giọng nói của chồng gọi về, cô ta cười lắc đầu: "Không có gì."

*

Chu Hạ đứng trước quầy sô cô la, không tự giác sờ sờ bụng dưới, ăn cái này sẽ béo, cô tự nói với mình.

Sau đó cô cầm hai hộp sô cô la bỏ vào xe đẩy.

Lắc lư quanh khu đồ ăn vặt hai vòng, lại tới khu đồ gia dụng mua ít đồ, thầm nghĩ Tiêu Thần Thần chắc đã rời khỏi khu hoa quả mới quay lại lấy hộp dâu tây.

Thật ra không cần trời biết, Chu Hạ tự mình hiểu, cô muốn xác nhận một chút, người bên cạnh Tiêu Thần Thần bây giờ có còn là người kia hay không thôi.

Lúc ra khỏi siêu thị thì trời đã tạnh, Chu Hạ tránh vũng nước về nhà, sau khi rửa sạch dâu tây để trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi liền về phòng nằm lên giường, dùng chăn bông quấn chặt mình lại.

Nếu cho cô ít cam đảm trở lại cao trung, có thể hay không mọi thứ sẽ khác.

Đáng tiếc, không thể quay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận