Lớp chuyên lý khai giảng khá sớm, kéo theo một kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng chỉ còn sót lại có vài ngày, đã trùng sinh về lâu như vậy rồi, rốt cuộc Lục Tinh Gia cũng có được một chút cảm giác thực tế.
Có vẻ như đây thật sự không phải là giấc mơ, nếu không thì làm sao vật lý có thể khiến cậu đau đầu đến vậy?
Trong khoảng thời gian ở nhà, Lục Tinh Gia đã nghiêm túc đọc hết mấy quyển sách giáo khoa, đồng thời còn giúp Hạ Khê tìm một việc làm thêm khác.
Hiện tại đang là năm 2010, mua sắm trực tuyến đã xuất hiện được rất nhiều năm, nhưng còn lâu mới đạt được tới trình độ phát triển như đời trước.
Tuy rằng mọi người đã bắt đầu dần dần sử dụng web x, app x để mua hàng trên mạng, nhưng đều là đang ở giai đoạn cơ bản cả, trên đó vẫn còn rất ít hàng hoá.
Lục Tinh Gia là trùng sinh trở về, biết được giai đoạn sau sẽ bước vào kỷ nguyên Internet, mở ra một cơ hội kinh doanh rất tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, còn tìm kiếm không ít tư liệu, cuối cùng Lục Tinh Gia nhắm tới mặt hàng hoa khô.
Hầu hết các cửa hàng hoa truyền thống đều kinh doanh hoa tươi, nhưng với sự phát triển của công nghệ hiện giờ, những bó hoa khô đã được qua xử lý sẽ có thời gian lưu trữ lâu hơn, không dễ héo tàn cũng như phai màu, hoa khô đã bắt đầu dần dần chiếm lĩnh thị trường, trở thành một món đồ vô cùng được yêu thích, mà lúc thường Hạ Khê ở nhà rảnh rỗi luôn thích cắt tỉa cây hoa, đối với lĩnh vực này cũng có một chút hiểu biết, có hứng thú thì cũng sẽ bắt đầu nhanh hơn so với những người khác.
Vào thời gian đầu, khi Lục Tinh Gia tràn đầy hứng khởi nói chuyện này với bà, Hạ Khê cũng không xem đó là chuyện nghiêm túc gì, chỉ nghĩ là do cậu đột nhiên có hứng thú mà thôi.
Nhưng bà không thể chịu được Lục Tinh Gia nhõng nhẽo mè nheo còn viết thêm báo cáo khả thi, nên bà cũng bắt đầu từ từ chú ý đến thị trường này.
Hạ Khê cũng tự tìm kiếm tư liệu, phát hiện quả thực là đúng như những gì Lục Tinh Gia nói, mặt hàng hoa khô đã bắt đầu phổ biến ở nước ngoài, nhưng ở trong nước thì lại có rất ít người chú ý đến, kết hợp với dịch vụ chuyển phát nhanh đang ngày càng phát triển, đây đúng thật sự là một cơ hội kinh doanh tốt.
Cuối cùng, Hạ Khê đáp ứng trích một phần nhỏ trong chi tiêu của gia đình ra, dự định thử một lần.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa chớp mắt một cái đã sắp đến ngày tựu trường.
Vào buổi tối hôm trước khai giảng, Hạ Khê liên hệ với xưởng sản xuất, còn Lục Tinh Gia thì ở trong phòng cẩn thận sắp xếp sách vở, sau đó bỏ vào cặp hệt như bảo bối.
Chỉ cần đến ngày mai là cậu có thể nhìn thấy được người mình luôn mong đợi cả hai đời.
Lần đầu tiên, một sinh vật sinh hoạt đều đặn như Lục Tinh Gia lại bị mất ngủ, lăn lộn mãi trên giường đến gần sáng mới khó khăn thiếp đi, còn ngủ không sâu mơ mơ màng màng nhiều giấc mộng khác nhau.
Tần Mộ Đông hoá thành một con tuấn mã chạy băng băng trên thảo nguyên xanh thẫm, Lục Tinh Gia cưỡi trên lưng của hắn, cùng hắn chơi đùa.
Hai người chạy càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, gần như đã sắp bay lên không trung, sau đó cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức.
“Ưm… Ngủ thêm hai phút nữa đi…”
Lục Tinh Gia tiện tay nhấn tắt đồng hồ, mơ mơ màng màng trở mình, rồi lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Lần nữa mở mắt, thì thời gian đã trôi qua bốn mươi phút.
Lục Tinh Gia: “.”
Vừa chớp mắt một cái, đã trôi qua bốn mươi phút.
Chớp mắt cái nữa thì qua được hẳn một kiếp nhỉ?
Sắp bị muộn học rồi nên Lục Tinh Gia cũng không suy nghĩ được gì khác, vừa thay xong quần áo nhấc cặp lên đã chạy vọt ra ngoài, vẫn là Hạ Khê ngăn cậu lại, nhét vào tay cậu hai cái bánh bao nóng hổi để cậu ăn trên đường.
“Cảm ơn mẹ!” Lục Tinh Gia tùy tiện nhét bánh bao vào cặp, vội vã chạy như bay xuống lầu.
Ngay lúc đang gấp rút, thì tất cả mọi thứ trên thế giới đều giống như đang chống lại bản thân, ngày hôm nay không biết thang máy bị làm sao mà đợi mãi cũng chẳng thấy đi lên.
Sắp muộn tới nơi rồi, Lục Tinh Gia lập tức nhanh chóng chạy bộ xuống lầu, ngồi lên xe đạp lao nhanh về phía trước, cuối cùng cũng đến được cổng trường một phút trước khi chuông reo.
Cậu thở hổn hển mấy lần, đẩy xe đạp vào nhà xe, sau đó lại chạy bộ lên cầu thang.
Nhà trường vốn muốn tạo ra một không gian học tập yên tĩnh cho các lớp chuyên, nên phòng học đều được đặt tại lầu bốn trên cùng, Lục Tinh Gia thở hồng hộc chạy lên lầu, thật vất vả mới vào được lớp học.
Trong lớp căn bản đều đã đầy đủ học sinh, thế nhưng giáo viên vẫn còn chưa tới.
Có người thì đang thì thầm nói chuyện với người xung quanh, cũng có người không quan tâm tới ai cúi đầu giải đề.
Đôi mắt tròn vo của Lục Tinh Gia đảo quanh một vòng trong lớp, rất nhanh đã nhìn thấy được hình bóng của người mình chờ đợi đã lâu.
Tần Mộ Đông đang ngồi trong một góc cuối lớp học, vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu đọc sách.
Trên bàn hắn chất đầy tài liệu, đều là những định lý công thức mà Lục Tinh Gia không thể hiểu được.
Lục Tinh Gia rốt cuộc cũng thở ra một hơi, đeo cặp bước vào trong lớp, đi thẳng một đường tới bên cạnh Tần Mộ Đông, nở nụ cười rạng rỡ: “Tần Mộ Đông, em có thể ngồi bên cạnh anh không?”
Vừa dứt lời, những bạn học xung quanh đều đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bên này.
Tuy nói rằng học sinh lớp chuyên đều được tách ra từ các lớp khác, nhưng tất cả mọi người đều học chung một khối cả, phần lớn những người lớp Mười đã biết đến chuyện học chuyên, thì không thể chưa từng nghe nói đến Tần Mộ Đông.
Điểm vật lý luôn đứng nhất, giáo viên lúc nào cũng luôn miệng nhắc về hắn hệt như bảo bối.
Nghe đâu năm lớp Mười hắn đã tự học xong hết toàn bộ chương trình vật lý đại học, nếu như không phải có quy định học sinh lớp Mười không thể tham gia vào đội tuyển quốc gia, không chừng hắn đã sớm ôm luôn cái huy chương vàng về nhà.
Một nữ sinh lặng lẽ chọt chọt cánh tay bạn học ngồi bên cạnh: “Thì ra người đó là Tần Mộ Đông, nhìn đẹp trai thật đấy!”
Bạn học rất tán thành: “Đúng á, tôi đã bắt đầu hối hận rồi, sao ban nãy tôi lại không tới làm bạn cùng bàn với cậu ta nhỉ?”
Nữ sinh lườm đối phương một cái: “Cơ mà nói thật đấy, là cậu thì cậu có dám đi không?”
Bạn học suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: “…Thôi bỏ đi, học thần cách người bình thường như bọn mình tới tận một bức tường, không chừng tôi còn chưa kịp bắt chuyện đã chết rét rồi đó.”
Học sinh trung học đều rất thích nói chuyện bát quái, không bao giờ thiếu mấy tin đồn này nọ, mà tin đồn của học thần càng khiến bọn họ say sưa hơn.
Tần Mộ Đông có vẻ ngoài rất tuấn tú, thành tích cũng tốt, thế nhưng tính cách lại nổi tiếng lạnh lùng, ở trong lớp vẫn luôn một mình một bàn, làm gì thì cũng chỉ đơn độc mình hắn.
Còn đang cái tuổi mới chớm dễ rung động, thế nên cũng có không ít nữ sinh ôm vài mối tình đơn phương.
Một số nam sinh thì lại đố kỵ, cảm thấy hắn giả tạo mà âm thầm ganh đua với hắn.
Tần Mộ Đông vẫn cúi đầu như cũ, không có ý định trả lời, Lục Tinh Gia đứng ở bên cạnh bắt đầu hơi lúng túng.
Cậu bạn ngồi ở hàng trước quay đầu lại, đụng đụng cùi chỏ của cậu: “Gia Gia, tôi thấy hình như ở hàng đầu vẫn còn chỗ trống, hay là cậu cứ lên đó ngồi trước đi.”
Lục Tinh Gia ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Khâu Duệ Phong cũng chọn vào lớp chuyên lý.
Cậu cười cười cảm kích với Khâu Duệ Phong, không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.
Tiếng đẩy cửa vang lên, một giáo viên vô cùng anh tuấn đeo một cặp mắt kính bước vào lớp, anh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt thản nhiên dừng lại trên người Lục Tinh Gia: “Bạn học còn đang đứng ở phía sau, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Lục Tinh Gia thở ra một hơi, lại hỏi Tần Mộ Đông một lần nữa: “Có thể cho em ngồi chỗ này trước được không?”
Tần Mộ Đông vẫn im lặng như trước, không trả lời.
Vài giây sau, Lục Tinh Gia dè dặt kéo ghế ra: “Vậy coi như là anh đã đồng ý rồi nha?”
Con ngươi của Tần Mộ Đông hơi hạ xuống, tiếp tục nhìn vào sách của mình.
Lục Tinh Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống móc sách vở ra.
Thầy giáo hài lòng, đi lên bục giảng, cầm phấn viết tên của mình lên bảng đen: “Chào tất cả các em, tôi là Chương Sở Sở, sẽ là chủ nhiệm của lớp các em năm nay, các em có thể gọi tôi là thầy Chương, hoặc cũng có thể học theo các đàn chị lớp trên gọi tôi là anh Sở.”
Chương Sở Sở là một thầy đào tạo học sinh lớp chuyên nổi tiếng ở trường, năm đó nhờ cuộc thi vật lý mà đậu được vào Đại học F, sau khi tốt nghiệp thì quay trở về trường cũ, tiếp tục dạy vật lý.
Tuy rằng việc học chuyên lớp Mười một mới bắt đầu, nhưng nhà trường đã sớm mở lớp dạy một số chương trình liên quan từ năm lớp Mười, để cho các học sinh có thể dựa theo sở thích của mình tự nguyện tham gia, mà giáo viên đứng lớp trong đó là Chương Sở Sở.
Anh còn rất trẻ, có thể hòa nhập được với các học sinh, phong cách giảng bài cũng sinh động thú vị, rất nhiều người cũng bởi vì anh mà yêu thích vật lý.
Vừa dứt lời, một số học sinh đã từng tham gia vào lớp học của anh đã bắt đầu ồn ào.
“Chào anh Sở!”
“Hoan nghênh anh Sở!”
“Hôm nay anh Sở đẹp trai ghê á!”
…
Chương Sở Sở cười cười với các học sinh một cái, biết mọi người đều không có ý xấu, thêm vào việc anh cũng đã quen đùa giỡn với học sinh như vậy rồi.
“Được rồi được rồi.” Anh giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng, “Mặc dù hầu hết các em đều đã hiểu rõ về việc học chuyên này, nhưng để phòng hờ, thì tôi vẫn nên giới thiệu lại một chút.”
“Thời gian đăng ký vòng loại cuộc thi là vào tháng Bốn đến tháng Năm hằng năm, cũng chính là học kỳ kế tiếp, các em vẫn còn một học kỳ để cân nhắc, xem chính mình có thích hợp với chuyên lý hay không, có thật sự muốn học vật lý hay không.”
“Mọi người đều tham gia vào lớp học này với từng mục đích khác nhau, có người cảm thấy vật lý rất thú vị, có người thì vì điểm cộng thêm cho đại học.
Nhưng tôi vẫn muốn nhắn nhủ với các em, con đường học chuyên này hoàn toàn không dễ dàng, nó không phải là một lối tắt, chỉ là vẽ cho các em thêm một con đường khác để đi mà thôi.
Trên con đường đó sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, gian nan, trở ngại cùng thách thức, đồng thời cũng có thể gặt hái được niềm vui và sự vinh quang, hy vọng tất cả các em có thể lý trí lựa chọn, cẩn thận cân nhắc…”
Chương Sở Sở có thể dễ dàng vui vẻ hòa nhập với mọi người, thế nhưng lúc nói về đạo lý cũng rất nghiêm túc, Khâu Duệ Phong dịch ghế về phía sau, đến gần bàn của Lục Tinh Gia, hơi ngửa đầu ra, nhỏ giọng hỏi: “Gia Gia, cậu định học vật lý thật hả?”
“Đúng vậy.” Lục Tinh Gia gật đầu như gà mổ thóc, “Đến cũng đã đến rồi, không thể rời đi được nữa.”
Chương Sở Sở vẫn còn tiếp tục: “Đương nhiên, đã là lớp chuyên thì cũng có quy định của lớp chuyên, nếu như các em không thể theo kịp tiến độ của lớp, thì chúng tôi chỉ có thể mời các em rời đi.”
Lục Tinh Gia: “…”
Nhớ tới con số 34 trong cột vật lý của mình, Lục Tinh Gia rùng mình lên một cái.
Dù sao thì việc trước mắt vẫn là phải ở lại đây đi.
Chương Sở Sở kết thúc phần giới thiệu của mình, anh phất tay ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi, sải bước ra khỏi lớp.
Giáo viên chủ nhiệm vừa rời đi, phòng học đã lập tức náo nhiệt.
Một số người đã quen biết với nhau từ trước, một số người thì tận dụng thời gian này để làm bài.
Lục Tinh Gia đưa tay vào trong cặp lục lọi bút, vừa định xem lại cuốn sách vật lý vẫn còn đang đọc dở, thì chạm phải hai cái bánh bao vẫn còn đang âm ấm ở bên trong.
Bụng vừa vặn kêu lên một tiếng.
Trong lớp cũng có không ít bạn học đang tranh thủ ăn sáng, Lục Tinh Gia lấy một cái bánh bao ra, vừa gặm vừa lật sách.
Hai ba miếng đã giải quyết xong một cái, ăn xong thì mới đột nhiên nhớ tới bên cạnh vẫn còn có người.
Lục Tinh Gia chớp mắt, đưa bánh bao qua cho hắn: “Anh có muốn ăn không? Mẹ em làm đó, vô cùng ngon luôn!”
Bánh bao trong miệng vẫn còn chưa nuốt xuống hết, hai má Lục Tinh Gia tròn vo căng phồng lên, hệt như một con chuột đồng đáng yêu, khiến cho người ta không nỡ lòng cự tuyệt.
“Không ăn.”
Tần Mộ Đông rũ mắt xuống, từ chối lời mời của cậu.
“Vậy được…”
Lục Tinh Gia đã quen với tính cách lạnh lùng của Tần Mộ Đông, cũng không để ý nhiều, tiếp tục nhét cái bánh bao còn lại vào miệng mình.
Tiếng chuông vào học nhanh chóng vang lên, lớp học lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Áp lực học tập của lớp chuyên rất lớn, ngoài học tốt môn chuyên ra còn phải chú ý tới những môn học khác, cho nên bình thường buổi sáng là giờ lên lớp của các môn chuyên, buổi chiều thì lại dành cho những môn phụ, thời khóa biểu sắp xếp kín mít.
Sáng hôm nay chính là lớp của Chương Sở Sở.
Buổi sáng thường có năm tiết học, Chương Sở Sở lại có thói quen giảng bài liên tục hai tiết, chỉ cho nghỉ ngơi năm phút vào giữa giờ, ngay cả thời gian đi lấy nước cũng không đủ, kiến thức đa dạng cứ như núi to đè xuống.
Kiến thức căn bản của Lục Tinh Gia rất kém, dùng hết 120 phần trăm công lực để nghe giảng bài ghi chú, năng lượng tiêu hao rất nhanh, đến lúc đồng hồ điểm mười một giờ, cái bụng đã khẽ meo meo kêu rột rột.
Chương Sở Sở đang cho cả lớp làm bài tập, lớp học đều đang rất yên tĩnh.
Lục Tinh Gia ngó ngó xung quanh một chút, lấy một kẹo sữa từ trong túi ra.
Kể từ khi Tần Mộ Đông cho cậu một viên kẹo sữa lúc còn bé, cậu đã luôn yêu thích vị ngọt ngào của loại kẹo này, mỗi ngày đều luôn mang trên mình mấy viên.
Nhưng Hạ Khê sợ cậu ăn nhiều sẽ không tốt cho răng, vậy nên mỗi ngày chỉ cho phép cậu ăn hai cái.
Lục Tinh Gia xé vỏ kẹo ra, từ từ nhét kẹo sữa vào trong miệng, mùi sữa thơm nồng đậm tan ra trên đầu lưỡi, khiến cậu không khỏi hạnh phúc đến híp mắt lại.
Thật sự ngon quá đi!
Sạc pin xong xuôi, Lục Tinh Gia đang định tiếp tục chiến đấu với đề bài, vừa nghiêng đầu một cái đã thấy Tần Mộ Đông khẽ nhíu mày, sắc mặt có hơi tái.
“Anh làm sao vậy? Khó chịu à?”
Lục Tinh Gia lập tức lo lắng.
Đôi môi mỏng của Tần Mộ Đông mím lại, đương nhiên là không có ý định trả lời.
Lục Tinh Gia cũng không nản lòng, tiếp tục quan sát hắn, rất nhanh đã phát hiện hắn đang vô thức ôm bụng.
“Bụng anh khó chịu sao?”
Lục Tinh Gia lớn mật suy đoán, “Buổi sáng không có ăn gì hả?”
“…”
Tần Mộ Đông vẫn không nói chuyện.
Hắn vẫn luôn không có thói quen ăn sáng, đau dạ dày dần dần trở thành chuyện cơm bữa, hắn cũng đã sớm quen với cơn đau này từ lâu.
Đáy mắt Lục Tinh Gia tràn ngập lo lắng, lục lọi toàn thân từ trên xuống dưới giống như đang tìm kho báu, lúc sau lại mò thấy một viên kẹo sữa, cẩn thận đưa cho Tần Mộ Đông, “Còn có một viên, anh có muốn ăn không?”
Tần Mộ Đông giương mắt nhìn cậu, vừa định từ chối thì lập tức đối diện với cặp mắt ướt nhẹp của thiếu niên.
Như là mong đợi, lại có một chút thẹn thùng, rõ ràng là đang đưa kẹo cho hắn, nhưng lại giống như lo lắng hắn sẽ từ chối.
…Lời cự tuyệt đột nhiên không thốt ra được.
Đôi mắt Lục Tinh Gia cong cong, đưa viên kẹo qua: “Đây, anh ăn đi.”
Trong lúc ngây người, lòng bàn tay đã bị nhét vào một viên kẹo sữa.
Còn mang theo hơi ấm của thiếu niên.
“…Cảm ơn.”
Lặng thinh trong chốc lát, Tần Mộ Đông cụp mắt xuống, đưa viên kẹo vào miệng.
Kẹo sữa tan ra dính vào trong răng, vị ngọt nồng đậm tùy ý bao lấy khoang miệng hắn..