Chủ Động Xâm Lấn

Tin Bùi Hữu Sang bị tóm vô tù rất nhanh đến tai của ông cụ Bùi.

Trong thư phòng ông cụ mái tóc bạc đến nữa đầu khi nhận được điện thoại từ cục cảnh sát sắc mặt đã trở nên giận dữ, ông ta cầm điện thoại mà bóp chặt.

" Quản gia Hứa!!! "

Giọng nói của ông ta vang vọng lên rất to, Quản gia Hứa tức khắc chạy đến bên cạnh ông ta.

" Ông chủ gọi tôi! "

" Gọi luật sư Nguyễn tới ngày cho tôi "

" Vâng thưa ông "

…----------------…


Kể từ khi Hoàng Cẩn Đình được đưa đến bệnh viện cũng hơn một giờ rồi, ngoài phòng Lê Đức Huy và Kinh Văn đứng chờ.

Lâm Ánh Nguyệt nghe tin em trai nhập viện cũng chạy tới, bà Thục cũng theo tới.

Hai người vừa tới liền hỏi tình hình của anh, Huy cũng thành thật nói rõ cho họ biết.

Lúc này bà Thục mới để ý không nhìn thấy con gái đâu, bà lên tiếng hỏi hai người.

" Đường Đường đâu rồi? Con bé không biết chú ba xảy ra chuyện à? "

Hai người Huy và Văn nhìn bà im lặng, họ không biết phải nói sao với bà, thấy vẻ mặt của hai người Lâm Ánh Nguyệt nhận ra đã có chuyện không ổn xảy ra với cháu gái rồi.

Lâm Ánh Nguyệt lên tiếng nói: " Con bé sao lại không biết chứ chắc còn bé đang trên đường tới đó, ở đây có mấy cậu lo rồi chị về nhà lo cho anh cả đi. Chị mà ở đây lâu là anh cả sẽ càng thêm tức giận đó, anh cả còn đang rất giận chú ba mà, chị về nhà trước đi nhé, có em ở đây lo mà em sẽ lo cho chú ấy. "

Bà Thục nghe em dâu nói bà cũng suy nghĩ phân vân, sau cùng cũng bị miệng lưỡi nói khéo của cô hai thuyết phục, sau khi bà đi về Lâm Ánh Nguyệt mới hỏi rõ chuyện của Vân Đường.

Huy kể mọi chuyện cho Lâm Ánh Nguyệt nghe, bà không ngờ Lưu Trì Thành lại có gan làm ra chuyện bắt cóc người như vậy.

" Tên nhóc đó đúng là điên rồi! Dám làm ra chuyện như vậy, không biết nó đưa con bé đi đâu nữa. "

" Hào đã cùng mọi người đi tìm hai người họ rồi, chắc chắn sẽ tìm ra hai người họ thôi "



Lưu Trì Thành rất ranh ma, hắn đã chuẩn bị cho cuộc bắt người này rất kĩ lưỡng, sau khi đổi xe mới, hắn còn lấy điện thoại của cô ném xuống dọc đường, cắt đứt manh mối tìm kiếm của mấy người bọn anh.

Hắn lái xe ra thành phố, đi xuống Đồng Nai, xe dừng lại ở một ngôi biệt thự ba tầng, bảo vệ mở cổng cho xe đi vào.


Hắn bế cô vào biệt thự, mấy người giúp việc nhìn thấy ông chủ lâu lâu mới về nay lại đem về một cô gái, họ tò mò nhìn theo bóng lưng của hắn.

Đến chiều Vân Đường mới tỉnh lại, khi cô mở mắt mọi thứ xung quanh điều rất lạ lẫm, cô cử động tay chân muốn đứng dậy, sợi dây xích bằng kim loại giữ chặt hai chân cô làm cô suýt thì ngã nhào.

Cô ngồi trên giường hai tay chạm vào hai gòng xích ở chân, cô nhìn xung quanh căn phòng xem có tìm ra dụng cụ gì hay cách gì để mở khoá xích ra không.

Căn phòng trống trơn, ngoài chiếc giường cô đang ngồi, thì chỉ có một cái bàn nhỏ trên bàn mấy quyển sách được xếp ngăn nắp.

Lâm Vân Đường biết mình đã bị Lưu Trì Thành bắt cóc tới đây, hắn còn chơi trò giam giữ cô nữa chứ.

" Tên điên này, dám nhốt mình ở đây, không biết hiện tại bên phía của chú sao rồi nữa? "

Cánh cửa được mở ra người bước vào là Lưu Trì Thành, hắn trên tay bưng một tô súp nóng hổi và một ly sữa nóng.

Cô trừng mắt lườm hắn, cô giận dữ lên tiếng chửi mắng hắn lấy cái gối nằm ném vào người hắn.

" Cút đi! Đồ khốn ai cho anh cái quyền nhốt tôi ở đây, còn xích tôi lại! Lưu Trì Thành anh bị điên rồi, hết thuốc chữa rồi! "

Tô súp nóng hổi và ly sữa nóng bị gối làm cho đổ vỡ, nước súp và sữa văng tung toé khắp sàn, còn văng lên dính vào tay của Lưu Trì Thành, bàn tay bị nước súp làm phỏng lập tức đỏ lên một mảng.


Lưu Trì Thành không tức giận hay thái độ gì với cô, hắn lên tiếng gọi người giúp việc vào dọn phòng.

Sau khi người giúp việc dọn dẹp xong đi ra căn phòng chỉ còn lại hai người, hắn tự nhiên ngồi xuống giường bên cạnh cô.

" Tôi nói anh cút đi mà! Anh bị điếc à? Lưu Trì Thành anh như thế nào mới thả cho tôi đây hả? "

Lưu Trì Thành không đáp lời cô, chỉ im lặng nhìn cô mà mỉm cười, cái ánh mắt nhìn cô như của Lưu Trì Thành làm Vân Đường cảm thấy khó chịu, cô dùng tay đẩy hắn ra muốn hắn cút khỏi tầm mắt của cô.

Đẩy mãi mà hắn vẫn không xê dịch gì, cô bất lực rồi trở lên phẫn nộ, liên tục dùng hai tay hết tát vào mặt rồi lại đánh vào người hắn.

" Cút đi! Lưu Trì Thành đồ khốn nạn, thả tôi ra, đồ khốn nạn! "

" Anh thả tôi ra! "

" Thả tôi ra… tôi đánh chết anh…thả tôi ra…tôi ghét anh… đồ khốn…đồ khốn kiếp…thả tôi ra…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận