Chu Đường mang thai, vào ngày kỉ niệm kết hôn đó, Chu Đường liền trúng thầu.
Gần đây cô thiếu ngủ, ngủ gà ngủ gật, còn có luôn buồn nôn, lúc ở văn phòng, Ôn Noãn thấy dáng vẻ này, nhịn không được trêu ghẹo nói, bộ dáng này như mang thai, nhưng Chu Đường không tin.
Ôn Noãn nói:
“Nếu không tin cậu có thể đi bệnh viện kiểm tra, năm đó mình mang thai cũng giống vầy, luôn muốn ngủ, lại còn buồn nôn.”
Biết được mình mang thai, Chu Đường không biết hình dung loại cảm giác này thế nào, có chút kích động, lại có chút lo sợ bất an, cô vẫn còn là cô gái nhỏ không thành thục, mang thai như vậy quả thực không thể tưởng tượng.
Cô lôi di động ra gọi điện báo cho Trần Kính, đầu dây bên kia Trần Kính cao hứng không thôi.
“Vợ ơi, anh làm ba ba rồi!”
“Dạ, anh làm ba ba.”
Trần Kính đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi làm ba, qua một tháng anh vẫn không thể tin chính mình phải làm bố rồi, tuy rằng bên người có Tô Triều Lộ, từ nhỏ nhìn Tô Triều Lộ lớn lên, coi như con gái mà nuôi nấng, nhưng cảm giác ràng buộc này thì không thể bằng được.
Chu Đường gọi cho bố cô, Chu phụ cảm động đến hốc mắt đều đỏ, ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Chu Đường, từ nhỏ đã vội vàng, không làm tròn trách nhiệm người bố, mà mẹ Chu Đường qua đời sớm, một nam nhân mang theo con cái thật không dễ dàng.
Sau lại cưới một người vợ, nhưng Chu phụ trước sau vẫn luôn cảm thấy thẹn với Chu Đường.
Hôm nay, Trần Kính bồi Chu Đường đi dạo cửa hàng mẹ và bé, Trần Kính như đại gia nhìn thấy cái gì đều mua, Chu Đường liền kiến nghị nói, chờ em bé sinh ra lại mua.
“Nói không chừng sinh ra song bào thai.”
Trần Kính ôm cô thật cẩn thận mà đi.
Chu Đường trừng anh, liếc mắt một cái, trong cặp kia trong suốt sáng ngời đều là giận dỗi.
“Em mới không cần sinh hai đứa.”
“Được được được, nghe lời cô giáo Chu, chỉ sinh một đứa.”
Từ sau khi Chu Đường mang thai, Đặng Vân liền không cho Chu Đường ở chỗ cũ, hai người trở về hẻm nhỏ ỏe chung, ngõ nhỏ náo nhiệt, hơn nữa nhiều người, lúc Trần Kính có việc ra ngoài, Chu Đường sẽ không cảm thấy quá cô đơn.
Đặng Vân tận sức nấu cho Chu Đường các loại canh dưỡng thai, bà sẽ không nói lời hoa mỹ nhưng luôn chiếu cố Chu Đường cẩn thận.
Chu Đường bưng gà hầm nóng hầm hập, khí nóng ập lên mặt, cô chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô ngửi mùi canh gà, nhịn không được đỏ mũi, từ nhỏ mẹ Chu Đường liền qua đời, cô không được hưởng thụ quá tình thương của mẹ, cô ngẩng đầu nhìn Đặng Vân, đôi mắt đỏ, thanh âm như muốn khóc.
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Trần Kính thấy vợ mình thương cảm, vội vàng đem người ôm vào trong lòng, anh cười nói.
“Vợ con cảm động nên khóc.
Không khóc, về sau mỗi ngày chồng đều hầm cho canh gà cho vợ uống.”
Anh ôn nhu vỗ về Chu Đường, giống như dỗ trẻ nhỏ hống.
Lúc Chu Đường mang thai, Trần Kính đều ở bên người chăm cô, Trần Kính sẽ nấu cơm, cho cô đồ ăn tốt, nửa đêm cô đi tiểu, Trần Kính luôn là người tỉnh đầu tiên.
Trần Kính nhìn cô từ từ gầy ốm, ăn không vô cái gì, tâm lý sốt ruột, hôm nay, anh nấu canh xương sườn rong biển cho Chu Đường uống, nửa ngày trời Chu Đườn chỉ uống một tí, miệng nếm không ra hương vị gì.
Trần Kính khom lưng, nghiêm trang nói chuyện cùng đứa bé trong bụng.
"Nhóc con thối, không thể náo loạn nữa, để mẹ còn ăn cơm biết không?”
“Con còn nhỏ sao có thể hiểu được?”
Chu Đường buồn cười.
“Nói không chừng đứa bé cùng bố của nó tâm ý tương thông có thể hiểu được.”
Ăn cơm xong, Chu Đường thấy buồn ngủ liền ở lên giường nằm, kết quả ngủ rồi.
Trần Kính đi vào phòng ngủ, thấy vợ mình đang ngủ, anh rón ra rón rén đến gần cô, nữ nhân ngủ thật sự an tĩnh, dưới ánh mặt trời có thể thấy lông tơ, khóe miệng mang theo nhàn nhạt ý cười.
Trần Kính đắp chăn mỏng cho cô, cúi xuống hôn hôn khóe miệng coi, ngồi dưới đất, đầu dựa vào mép giường, ngửa đầu cũng ngủ.
Ngủ ngon, bà Trần của anh.
- Hoàn toàn văn-
Xin cảm ơn các bác đã cùng em đi hết bộ này.
Đây không phải bộ đầu tiên em edit nhưng là bộ đầu tiên em hoàn.
Iu mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hô..