Chú Già Em Yêu Anh!


Thì ra từ nãy đến giờ Tiểu Thạc trốn trong hang động khiến cô tìm mãi không thấy.

Tiểu Thạc lúc này cũng biết ý được do mình nên cô mới như vậy nên không còn giận dữ như lúc nãy mà nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô.
Nó dùng bộ lông mềm mại cọ vào người giúp cô sưởi ấm đi phần nào.
" Sao? Không còn chảnh như lúc nãy nữa à ".

Trong câu nói của cô có vài từ không rõ vì lạnh đến run người.

Cô ôm chầm lấy tiểu Thạc vào lòng, mắt lim dim thiếp đi lúc nào không hay.
Bên này, Đàn Lục Vân và An Ly sau khi cùng mọi người ở đó tìm khắp cả nông trại cũng không thấy Tư Mộc Đoan đâu, bèn chạy về khách sạn báo cho người lớn biết.
Họ chạy về đến khách sạn, đại gia đình đang ngồi ở đại sảnh dùng bữa tối, Đàn Nhạc Phong cũng ở đó.

Ba mẹ Tư Mộc Đoan không thấy cô về cùng thì mới sốt sắng hỏi.
Đàn Lục Vân cùng An Ly kể đầu đuôi câu chuyện cho họ nghe.

Nghe đến đây, Đàn Nhạc Phong mới gấp gáp đứng dậy trước sự bàng hoàng của mọi người.

Anh còn không quên mang theo áo ấm và một cây dù.

Đàn Nhạc Phong bất chấp bảo vệ bên ngoài cổng mà cầm ô xông vào.
" Tránh ra! ".
Anh lao thật nhanh đến đầu cánh rừng, nhìn vào dây ruy băng được thắt nơ ngay biển báo.

Đàn Nhạc Phong tay nắm chặt có thể thấy rõ đường gân săn chắc.
" Mộc Đoan! Mộc Đoan! Cháu ở đâu thế? ".
Đàn Nhạc Phong liên tục hét thật to với mong muốn đổi lại lời hồi âm của người tên Mộc Đoan kia.
Hiện giờ mua cũng bắt đầu tạnh, đường đi cũng có vẻ ẩm ướt hơn nhiều so với lúc trước.

Chỉ cần một lúc không cẩn thận có thể trượt chân ngã lúc nào không hay!
Sau mười lăm phút anh cũng bắt đầu tăng tốc độ hơn nữa.

Nhỡ đâu...!Nhỡ đâu con bé có chuyện gì thì sao? Trong lòng anh bây giờ vô cùng lo lắng cho an nguy của Tư Mộc Đoan.
Mưa tới nhanh như gió nhưng rồi mưa nào mà chẳng tạnh.

Phía trước anh là một hang động bên trong có ngọn lửa vàng nhấp nhoáng.
Đoán chắc rằng bên trong tỉ lệ cao Tư Mộc Đoan sẽ trú mưa bên trong đó.

Anh vội thu ô lại và tiến về phía đó.
Bước vào bên trong, thứ đập vào mắt Đàn Nhạc Phong là một thiếu nữ xinh đẹp, quần áo ướt rượt.

Đang ôm chầm vào một chú cừu hai màu đen trắng.
Anh ném ô sang một bên, bước lại đỡ lấy Tư Mộc Đoan, tự dưng tay còn không quên đẩy chú cừu ra, anh còn trừng mắt với nó.

Tiểu Thạc cũng không chịu nhịn nên la toáng lên làm cô thức giấc.
Tư Mộc Đoan tay dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong vòng tay của người đàn ông điển trai.
" Chú...!Chú Nhạc...!Phong? ".
Âm thanh run rẩy vì lạnh vang lên một cách yếu ớt.

Dường như lạnh lắm rồi!
Đàn Nhạc Phong lấy trong người áo ấm đã gấp gọn từ trước ra, khoác lên người cô.

Anh ôm chặt cô vào người, sợ cô lạnh nên anh nhanh chóng rời khỏi đó.

Tư Mộc Đoan nhìn ra đằng sau lưng anh, đôi môi chúm chím mấp máy: " Chú...!Còn...!còn tiểu...!Th...!thạc...!".
Tiểu Thạc là tên nào nữa? Bị lạc trong rừng mà còn thời gian qua lại với tên đàn ông nào nữa hả? Trong đầu anh có rất rất nhiều dấu hỏi chấm hiện lên.
Lúc này đám người ở nông trại cũng tìm đến, họ vô cùng xin lỗi vì đã không để ý đến cánh rừng này.

Xong xuôi họ đưa tiểu Thạc đi.

Đàn Nhạc Phong lúc này mới thở dài, thì ra tiểu Thạc là một con cừu.
Ra khỏi cánh rừng, Đàn Nhạc Phong ôm Tư Mộc Đoan vào người vô tình lươt qua một cô gái.

Cô gái ấy vừa nhìn thấy anh liền hốt hoảng, đứng đờ ra đó nhìn bóng lưng anh đã đi xa.
Trên xe, cô không ngừng run rẩy, đôi môi cô lúc này cũng đã tái mét trông như không còn sức sống.

Đàn Nhạc Phong thì không ngừng hối thúc trợ lý Thịnh lái xe nhanh lên.

Tay quàng qua người cô, lâu lâu anh còn thổi hơi vào lòng bàn tay Tư Mộc Đoan để giữ ấm cho cô.
Về đến khách sạn Tư Mộc Đoan cũng được mẹ Tư và bà Đàn chăm sóc.

Anh cũng trở về phòng Vĩnh Lợi để nghỉ ngơi.
Nửa đêm cô phát sốt, khắp người đều nóng rực như lò sưởi, họ tìn đủ mọi cách mà mãi vẫn không hạ nhiệt.

Đàn Nhạc Phong cũng qua xem tình hình, trán cô vã hết mồ hôi.

Gương mặt đỏ ửng lên

" Gần 40 độ ".

Tiếng nói lo lắng của mẹ Tư vang lên.

Người thì giúp cô dán miếng hạ sốt đã chuẩn bị, người thì pha nước ấm để lau người cho cô thoải mái nhưng vẫn mãi không hạ sốt.
Đã hơn nửa đêm nên trạm y tế cũng không mở cửa đã vậy đây còn gần đảo nên cũng không có bệnh viện.
Đàn Nhạc Phong cũng lo lắng không kém, anh ngồi bên giường cô.

Trong cơn mê man, Tư Mộc Đoan nắm chặt lấy tay anh: " Mát quá! Mát...!".
Nghe được tiếng cô nói, anh lập tức tháo miếng hạ sốt ra, đặt tay mình lên trán cô.

Cảm nhận được sự mát mẻ lại vừa ấm áp được truyền qua mình, gương mặt cô lúc này đã dịu đi, tươi tỉnh hơn trước.
Thấy thế, mẹ Tư mới lấy cây đo nhiệt, vẩy vẩy vài cái rồi kẹp vào nách Tư Mộc Đoan.

Sau hai phút, âm thanh của cây cặp nhiệt vang lên, mẹ Tư mới vội lấy ra.

Đã hạ sốt, hiện tại là 37 độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận