Chu Niệm và Sở Mộ cùng nhau đi gặp người theo đuổi mẹ Sở, cả hai người đều cảm thấy chú Lưu này thật không tồi, là một người tao nhã nho nhã, đồng thời nhìn ra được, ông ấy rất quan tâm mẹ Sở, mẹ Sở mới vừa gọi điện nói con trai muốn gặp ông, thì ở bên kia ông liền thụ sủng nhược kinh(2), còn nói có cần phải gọi con trai ông trở về gặp mặt hay không, bị mẹ Sở cự tuyệt, lúc này mới trịnh trọng chuẩn bị gặp mặt đối phương.
Chỉ là, mẹ Sở lại không quá nhiệt tình.
Mẹ Sở không muốn, nhưng Sở Mộ lại càng không muốn mẹ Sở sống một mình.
Sở Mộ ở lại nhà vì muốn đi thăm vài vị thân thích liên can, nhưng Chu Niệm phải đi trước vì sự vụ bận rộn.
Sở Mộ ở nhà bốn năm ngày sau đó mới quay lại thành phố S, ứng với yêu cầu kiên quyết của Chu Niệm, anh quay về cùng mẹ Sở.
Chu Niệm phái chuyên cơ riêng đến hương thành nhỏ nơi Mộ gia sinh sống đón Sở Mộ, cũng bởi vậy mà mẹ Sở, ôm theo con mèo nhỏ, lần đầu tiên ngồi vào máy bay hạng nhất.
Bà vẫn chưa biết quyền thế của Chu gia, kỳ thực Sở Mộ cũng không biết rõ, chỉ là, khi ngồi vào chiếc ghế hạng nhất, cảnh vật chung quanh xa hoa lại được hậu đãi, các cô tiếp viên hàng không phục vụ chu đáo, mới làm bà nhớ ra, bọn họ thực sự không biết rõ gia thế nhà Chu Niệm, chỉ nhớ năm năm trước đã từng gặp qua mẹ Chu Niệm, đó là một vị phu nhân cao quý có tri thức hiểu lễ nghĩa, nghĩ đến đấy thôi, mẹ Sở không khỏi có chút lo lắng, lo lắng không biết con trai bà ở trong Chu gia có bị đối xử bất công hay không, dẫu sao thì, gia đình Chu Niệm không phải như các gia đình bình thường khác.
Sau khi xuống phi cơ, Chu Niệm ngay lập tức buông bỏ tất cả sự vụ, đích thân ra đón bọn họ.
Mới vài ngày không gặp, đã vô cùng nhung nhớ, dù mẹ Sở có ở đây, hay ánh mắt của người trợ lý, hắn cũng một tay ôm lấy Sở Mộ, cố đè nén khát vọng muốn mạnh mẽ hôn lên bờ môi anh, cuối cùng cũng không có làm việc gì mờ ám, rất nhanh thả ra.
Ngồi trong chiếc lomousine dài, Chu Niệm vừa nắm tay Sở Mộ, vừa nói với mẹ Sở, “Mẹ, nhà của con và Sở Mộ có hơi nhỏ, chỉ có một căn phòng ngủ, nhất định tiếp đãi mẹ không chu toàn, nên vài ngày này chúng ta sẽ quay về đại trạch(3) của Chu gia, con muốn giới thiệu mẹ với cha mẹ của con, cũng là bàn bạc một chút hôn sự của con và Sở Mộ…”
Mẹ Sở gật đầu, “Thực ra cũng không cần phiền phức thế đâu, nhà của hai đứa nhỏ, mẹ ngủ ở sô pha hay trên đất cũng được.”
Chu Niệm cười nhẹ, “Nếu ngủ ở sô pha hay trên đất thì khẳng định phải là con và Sở Mộ làm, đâu thể nào để mẹ ngủ ở sô pha hay trên đất được, như vậy quá bất hiếu a. Đại trạch của Chu gia có nhiều người phục vụ, hơn nữa lại thư thái hơn, cho nên chúng ta sẽ ở nơi đó. Hơn nữa, cha mẹ của con luôn mãi căn dặn, con cũng không dám đưa mẹ đi ở nơi khác.”
“Nhưng là, chúng ta mới vừa xuống phi cơ, còn rối bù, nếu đi gặp thông gia, rất không lễ phép.”
Tuy rằng đã sớm gọi điện báo, Sở Mộ dẫn mẹ Sở cùng nhau đến thành phố S, sau đó, dĩ nhiên là gặp mặt cha mẹ Chu Niệm, còn phải bàn bạc chuyện kết hôn.
Lúc Chu Niệm nói chuyện này trong điện thoại, Sở Mộ đã bắt đầu khẩn trương, thế nhưng, nếu muốn quang minh chính đại cùng Chu Niệm ở bên nhau, khẳng định phải trải qua chuyện này, sự khẩn trương lập tức biến thành khí thế hiên ngang, anh đã chuẩn bị thật tốt để đến gặp cha mẹ Chu Niệm, đến khi thời khắc gần kề, còn mơ hồ có chút chờ mong.
Nhưng là, khi chuyện đến trước mắt, lại thấp thỏm bất an, khẩn trương hoảng loạn, tránh không được không biết phải làm sao.
Không chỉ có Sở Mộ như vậy, ngay cả mẹ Sở cũng như thế.
Giả như mà gia đình đối phương bọn họ bình thường như mọi người thì còn nói được, chính là, từ chiếc máy bay hạng sang, đến bây giờ là chiếc xe xa hoa, có tài xế, có trợ lý, còn có cả người hầu, những điều này làm cho mẹ Sở mãnh liệt cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và gia đình bọn họ, làm cho lòng bà càng thêm lo lắng, lo Sở Mộ và Chu Niệm chung sống lâu ngày sẽ phát sinh vấn đề, suy cho cùng, người ta là kẻ có tiền, mà gia đình mình chỉ là những người bình thường, loại chênh lệch dòng dõi thế này thể nào cũng sẽ xuất hiện vấn đề…
Chu Niệm nắm chặt tay Sở Mộ, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay anh, trấn an tâm tình khẩn trương của anh. Nói với mẹ Sở, “Vốn cha mẹ con phải đến thăm mẹ, nhưng mà, lúc con và Sở Mộ về thăm nhà, con sợ nếu để họ đi có vẻ quá đường đột, như vậy không tốt cho lắm, cho nên, con mới một mình theo Sở Mộ về thăm mọi người. Bây giờ lại để mẹ và Sở Mộ đi, gia đình con mới phải ngại mới đúng, với lại, cha mẹ của con rất bận, mẹ có thể đến hảo hảo nghỉ ngơi trước, sau đó thay đồ, như vậy sẽ không còn vấn đề rối bù mà mẹ lo lắng rồi!”
Chu Niệm nói đến phía sau, giọng nói mang theo ý vui đùa, làm cho mẹ Sở cũng cười rộ lên, “Con còn nói, nhưng mà, chúng ta không mang theo lễ vật gì đến thăm nhà con, như vậy không thể được, vẫn là phải chuẩn bị lễ vật trước mới được.”
“Không cần chuẩn bị, mẹ và Sở Mộ đến chính là lễ vật tốt nhất rồi. Hơn nữa, trong nhà con cũng không thiếu cái gì, thật sự không cần phải chuẩn bị.”
Sở Mộ thầm thở dài, đi gặp gia trưởng nhà Chu Niệm, anh thật sự rất lo lắng. Mẹ của Chu Niệm thì còn có thể nói, vì đã gặp qua không ít lần, nhưng mà cha của Chu Niệm, một đại thương nhân thành công như thế kia, chắc chắn tầm mắt cao hơn bình thường, không biết đến lúc đó có xảy ra vấn đề gì hay không.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ vẫn trầm mặc cúi đầu, rất lo lắng cho anh, hắn xắn một miếng bánh kem để vào trong đĩa, đặt nó vào tay Sở Mộ, rồi lại hỏi mẹ Sở có muốn ăn hay không, mẹ Sở nói không cần.
Tiểu Đoàn được mẹ Sở ôm trên tay bị say máy bay, lúc mới lên ngồi thì không yên, sau đó thì đầu óc choáng váng, sau khi xuống phi cơ thì lừ đừ muốn ngất, bây giờ mới đỡ hơn một chút, con mắt mê mang liếc về phía Chu Niệm và Sở Mộ.
Mẹ Sở vuốt ve bộ lông con mèo, để mèo nhỏ thoải mái hơn một chút.
Chu Niệm cúi đầu nhìn vào mắt Sở Mộ, ánh mắt Sở Mộ nhu hòa nhưng có chút ủ rũ, liền thấp giọng dịu dàng hỏi, “Làm sao vậy, từ lúc xuống phi cơ liền không vui.”
Sở Mộ lắc đầu, ăn xong miếng bánh kem, mới nói, “Tôi không có không vui, chỉ là hơi chóng mặt thôi.”
Chu Niệm vươn tay xoa lên vầng trán anh, lại sờ sờ gương mặt anh một hồi, “Có chút nóng, có phải phát sốt rồi không.”
Có mẹ Sở ở đây, mà Chu Niệm lại làm hành động thân mật như vậy, khiến Sở Mộ có chút ngượng ngùng, nghiêng người né tránh, thấp giọng nói, “Không có, đừng lo.”
Anh chỉ rất khẩn trương mà thôi, nên đầu óc có chút mê man, phát sốt nhẹ.
Chu Niệm lo lắng, ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói, “Đợi đến nhà, để bác sĩ đến khám một chút, sức khỏe quan trọng hơn.”
Con ngươi màu nhạt của Sở Mộ dịu dàng nhìn hắn một cái, mới nhắm mắt lại, không nói gì.
Chu Niệm đặt cái đĩa bánh của Sở Mộ sang nơi khác xong, liền nắm lấy tay anh, ở bên anh nhẹ giọng nói, “Mộ Mộ, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì cả, tin tưởng em.”
Sở Mộ giương mắt lên nhìn Chu Niệm một hồi, đường nét anh tuấn trên gương mặt Chu Niệm lúc này mang theo một tia cay đắng, Sở Mộ biết Chu Niệm buồn thương là vì anh không tin hắn.
Anh đột nhiên nghĩ thông suốt, nội tâm trở nên sáng tỏ, anh và Chu Niệm ở bên nhau, nếu đã vậy, anh sẽ tin Chu Niệm, hơn nữa, cũng muốn hắn tin tưởng anh.
Vô luận gia đình Chu Niệm có như thế nào, cuộc sống sau này của anh hết thảy chỉ có Chu Niệm mà thôi, anh chợt nghĩ về tổ ấm nhỏ nhoi mà cả anh và Chu Niệm đều hao tốn lượng lớn thời gian, tinh lực cùng tình cảm để xây nên, đó sẽ là nơi mà người ngoài không thể bước vào, ở đó, Chu Niệm sẽ vì anh chuẩn bị tất cả, một nơi ấm áp mà không có chỗ cho người khác.
Nghĩ như thế, Sở Mộ liền nở nụ cười, bàn tay đang bị Chu Niệm nắm chợt lật ngược trở lại nắm chặt tay Chu Niệm, anh nói, “Tôi không sao, vừa nãy có hơi khẩn trương, nhưng mà, bây giờ thì không thành vấn đề rồi, vô luận là đi gặp ai, sau này chỉ có cậu và tôi sống cùng nhau mà thôi.”
Chu Niệm sửng sốt, trên mặt vô hạn vui sướng, thậm chí còn hôn lên mặt Sở Mộ một cái mới chịu thôi.
Mẹ Sở lúc đầu còn đang chuyên tâm đùa với Tiểu Đoàn, nhưng sau đó vừa nhấc đầu đã thấy Chu Niệm hôn lên mặt con trai mình một cái, mẹ Sở khụ một tiếng, rồi quay đầu quan sát ngăn tủ để trên xe.
Bị mẹ Sở thấy, gương mặt Sở Mộ có chút phiếm hồng, nhưng Chu Niệm lại làm như không có việc gì, ngón tay tiếp tục mơn trớn bàn tay Sở Mộ.
Trong xe du dương bản nhạc nhẹ, Tiểu Đoàn thoáng di chuyển trên đầu gối mẹ Sở, liền được Sở Mộ ôm vào trong lòng, vì thế mà Sở Mộ có thể miễn cưỡng tránh được bàn tay đang không ngừng vỗ về chơi đùa tay anh của Chu Niệm.
Chu Niệm nói trong Chu gia cũng có nuôi vài con mèo, nói không chừng có thể nhân đó mà tìm được đối tượng cho Tiểu Đoàn.
Mẹ Sở và Chu Niệm cùng nhau nói chuyện về mèo, mãi cho đến lúc xuống xe, hai người cũng vẫn nói về vấn đề nuôi mèo, nhờ vậy mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Tài xế lái xe lái vô cùng bình ổn, ngồi trong xe mà tựa như đang ngồi trong phòng khách, chính vì vậy, khi xe dừng lại, lúc người hầu mở cửa xe, Sở Mộ đều không có cảm giác gì đặc biệt.
Bàn chân đạp lên mặt đất, chứng kiến cảnh vật chung quanh, trong phút chốc anh mới phản ứng lại, nơi đây là nơi nào, chẳng lẽ là viện bảo tàng khổng lồ hay sao.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Đàm hôn luận giá tiền : giá = gả; tiền = trước (xin đừng lầm lẫn chữ giá trong giá cả, và tiền trong tiền bạc a~~~)
(2) Thụ sủng nhược kinh : được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo
(3) Đại trạch : dinh thự..