“Mẹ, Sở Mộ đi đường quá mệt, bây giờ đang ngủ.” Chu Niệm giải thích với mẹ Sở, rồi tiến lên hỏi bà ở đây có quen hay không.
“Ở đây cái gì cũng tốt, dĩ nhiên là quen rồi. Chỉ là…” Trên mặt mẹ Sở lộ vẻ tươi cười, muốn nói lại thôi.♥♥♥
Chu Niệm bảo người hầu gái đi ra ngoài, sau đó mới ngồi xuống đối diện với mẹ Sở, ánh mắt nhu hòa, mang theo áy náy, lúc này hắn đối với mẹ Sở, tựa như Sở Mộ đối với mẹ Sở, để bà có cảm giác thân thiết, không để bởi vì đột nhiên thay đổi hoàn cảnh nơi ở mà cảm thấy bất an không quen.
“Mẹ, con biết mẹ ở chỗ này không quen, xin lỗi, vì đã để mẹ và Sở Mộ đến đây.”
“Con xin lỗi chuyện này làm cái gì. Không phải mẹ không quen, chỉ là, không nghĩ tới gia đình con lại khí phái như thế này. Sở Mộ nhà chúng ta chỉ là một đứa trẻ trong gia đình bình thường, con không nghĩ rằng nó không xứng với con sao?” Lồng ngực mẹ Sở thu chặt lại, vừa lo cho con trai mình, cũng vừa vô cùng chờ mong câu trả lời của Chu Niệm.
“Mẹ, nào có đạo lý xứng hay không xứng với con. Nếu phải nói, Sở Mộ người tốt như vậy, nếu nói xứng hay không, phải là con không xứng với anh ấy mới đúng. Anh ấy thật lòng với con, con đem cả trái tim mình giao cho anh ấy còn cảm thấy thiếu. Cho nên, mẹ, cả đời này con cũng không phụ anh ấy. Con mong anh ấy tốt còn không kịp, lòng dạ nào để anh ấy chịu khổ.” Thần tình Chu Niệm vạn phần chân thành, lời nói cũng cực kỳ động lòng người.
Mẹ Sở thở dài, “Mẹ biết con là đứa trẻ tốt, nói cho cùng, bây giờ tìm đâu ra người thanh niên nào đồng ý chờ người khác năm năm dài. Nhưng mà, nhà của con như vậy, cha mẹ con thực sự bằng lòng cho con và Sở Mộ yêu nhau sao?”
Chu Niệm biết đối với mẹ Sở mà nói, Sở Mộ là người quan trọng nhất của bà, là máu mủ ruột thịt của bà, không cho bà yên tâm, bà sẽ không giao Sở Mộ cho hắn.
“Mẹ, mẹ đừng lo những chuyện này. Bọn họ có đồng ý hay không, không phải ngày hôm nay là để cho mẹ và Sở Mộ gặp mặt bọn họ sao? Con đã sớm nói với họ, bọn họ đều đồng ý, dù sao thì, đây là đại sự cả đời của con, họ không phải là kiểu cha mẹ không nói đạo lý, thích chia rẽ người hữu tình để con cái ân hận cả đợi.”
Ngẫm lại lời nói của Chu Niệm, mẹ Sở cũng yên tâm, chỉ là, còn có một chuyện khiến bà lo lắng, nhìn Chu Niệm, hỏi, “Công việc của Sở Mộ đã chuyển sang bên này. Sau này các con ở cùng nhau, con và nó sẽ ở chỗ nào?”
“Mẹ, con biết, mẹ là nghĩ ngôi nhà này quá lớn đúng không! Đúng vậy, nơi này một chút cũng không giống một ngôi nhà, con và Sở Mộ có một căn nhà ở bên ngoài, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Ở chỗ này vài ngày rồi sẽ dọn về nơi đó, đến lúc đó, mẹ nhất định phải đến xem với chúng con, tuy là diện tích chỗ đó hơi nhỏ, nhưng mà, ở tốt lắm.”
Mẹ Sở yên tâm, nhưng lại bắt đầu lo lắng không biết sự mộc mạc của mình và Sở Mộ có quá thất lễ hay không.
Chu Niệm cười nói, “Sao lại thế chứ, vốn chỉ là một bữa cơm gia đình mà thôi, không phải là tổ chức yến hội, mẹ không cần lo lắng. Hơn nữa, Sở Mộ tốt như vậy, không cần bất cứ trang phục xinh đẹp gì, anh ấy cũng sẽ không bị mờ nhạt, lẽ nào mẹ không tin con trai của mẹ.”
Mẹ Sở bị Chu Niệm chích một liều thuốc mê, không lo lắng thêm về vấn đề này nữa, suy cho cùng, hoàn cảnh nhà bà, chẳng lẽ bởi vì đi gặp cha mẹ Chu Niệm, mà phải cố ý cho Sở Mộ mặc trang phục thật đẹp, như vậy, Sở Mộ nhà bà có lẽ không còn là Sở Mộ nữa, khẳng định rất quái dị.
Tuy Chu Niệm khuyên bảo mẹ Sở như vậy, chính là, hắn vẫn chọn lựa trang sức y phục giúp bà, giúp bà gọi người đến làm tóc, còn tìm thợ hóa trang chuyên nghiệp trang điểm cho bà.
Lúc Chu Niệm đến đón mẹ Sở và Sở Mộ, hắn còn mang theo một bộ quần áo đồ trang sức và giày đến, lúc đó mẹ Sở không có cách nào từ chối, tuy cảm thấy những vật phẩm quý trọng thế này bà không thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng trong lòng không khỏi thỏa mãn với sự cẩn thận chu đáo tỉ mỉ của Chu Niệm, dẫu sao thì, hắn đối đãi với một người già như bà tốt như vậy, nhất định sẽ đối xử tốt với Sở Mộ.
Chu Niệm được Tần Uyển dạy dỗ, không những thế, hắn trời sinh mỹ cảm(1), đối với việc chọn lựa trang phục cho phái nữ rất có phẩm vị.
Làn da mẹ Sở trắng, hắn bèn chọn một một bộ đầm cổ tròn màu thiển tử, trước ngực dùng sợi chỉ màu tím đậm thêu từng đóa từng đóa hoa nhài, rồi lại chọn cho mẹ Sở một đôi hoa tai, sau đó là một chiếc vòng ngọc bích, bới tóc lên, cắm một cây trăm ngọc bích….
Chỉ là vài món đồ trang sức đơn giản, nhưng Chu Niệm một mực đứng ở bên cạnh giúp đỡ, tận tâm hầu hạ, đánh giá trọng điểm, hết sức tán dương, uyển chuyển chỉnh sửa những chỗ không thích hợp, cần thay đổi. Tướng mạo hắn vốn tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều có quý khí, mặt mang mỉm cười, lời nói dịu dàng, mọi người trong chu vi mười trượng đều bị hắn miểu sát(2), mẹ Sở cũng bị hắn pha trò đến tâm hoa nộ phóng(3), sự sầu lo bất an ban đầu đều biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi chuẩn bị trang phục xong, mẹ Sở đứng ở trước gương, phút chốc nhận không ra chính mình.
Suy cho cùng, phụ nữ đều thích chưng diện, thích quần áo, dù là mẹ Sở cũng không ngoại lệ, nhìn thấy bản thân rực rỡ hẳn lên không khỏi vui vẻ.
Chu Niệm thấy tinh thần mẹ Sở sáng láng, bèn dẫn bà ra đi tham quan Chu gia, ban đầu hắn cẩn thận tỉ mỉ đi cùng, nhưng sau đó bởi vì có công việc mà bảo một vị quản sự và một người hầu gái đến thay.
Chu Niệm gọi quản gia đến cẩn thận hỏi về tiệc tối đêm nay, biết mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, lúc này mới yên tâm.
Lại gọi một cuốc điện thoại cho cha mẹ cô chú, xác định thời gian bọn họ trở về, sau đó lại nhận được điện thoại của người trợ lý, đến thư phòng, dùng máy tính xử lý vài sự vụ, nhìn thời gian, rồi về phòng mình xem Sở Mộ có tỉnh lại chưa.
Gian phòng rộng lớn của hắn là gian phòng của người chủ gia đình bao gồm phòng khách phòng ngủ phòng giặt quần áo phòng vệ sinh, đẩy ra cửa phòng, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, bởi vì tất cả rèm cửa sổ đều được buông xuống, nên bên trong tối như mực không có một tia sáng.
Thích ứng bóng tối trong phòng, Chu Niệm mới đi đến kéo chiếc rèm qua mở cửa sổ ra một chút, để ánh sáng có thể đi vào.
Sở Mộ đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn, ra giường màu chàm, trên tấm chăn cùng màu có thêu những hoa văn màu trắng, anh đang nghiêng người nằm trên giường, nửa bên mặt vùi vào trong gối, tóc phủ xuống, che mất vầng trán và đôi mắt.
Chu Niệm khom người xuống nhẹ vuốt lên mái tóc của anh, để gương mặt anh lộ ra, thấy anh ngủ đến gương mặt cũng trở nên hồng hào, mi mắt dài an tĩnh mà nhắm, mặt mày nhẹ nhàng tựa như dòng nước từ trên núi chảy xuống trên bức tranh thủy mặc, thần sắc đạm phấn, thần tình mỹ hảo, nhìn anh, làm cho cả thể xác và tinh thần của hắn an bình, giống như được tinh lọc, hắn yêu người này, muốn ở bên người này, cùng người này sống viên mãn.
Hắn nghe được người hầu trong nhà nói, rằng người hắn mang về thật bình thường, không đẹp đến làm cho người ta thất thần như vị ấy của nhị lão gia, cũng không kiều mị ôn nhu, xinh đẹp đến nam nữ bất phân như vị kia của thiếu gia Chu Diên, rằng anh không xứng với hắn, vân vân.
Nghe xong, trong lòng hắn có điểm khó chịu, nhưng cũng lập tức trở lại bình thường, không để ý.
Khó chịu là vì hắn không muốn nghe có bất cứ kẻ nào nói Sở Mộ không xứng với hắn, thoải mái là vì hắn lòng dạ hẹp hòi lại xấu xa, mọi người nghĩ anh bình thường, như vậy, sẽ không có người nào đến tranh đoạt Sở Mộ của hắn, chẳng phải như thế sẽ càng yên tâm thêm một ít sao.
Nhưng vô luận là nhìn thế nào, đến tận bây giờ, hắn vẫn không cảm thấy Sở Mộ bình thường, hắn thích tướng mạo của Sở Mộ, thích gương mặt này của anh, nhất là đôi môi của anh, cho tới bây giờ, chỉ cần nhìn đến là hắn sẽ bị hấp dẫn, sau đó liền muốn hôn lên nó.
Hắn cũng từng nghĩ qua, vì sao hắn lại cố chấp mà yêu một người như thế.
Từ nhỏ, hắn chính là muốn cái gì sẽ có cái đó, mọi thứ đều được đến tay một cách rất dễ dàng, vả lại, bởi vì có rất nhiều sự lựa chọn, mà mỗi lần như vậy mẹ chỉ để hắn chọn lựa một thứ, còn nói với hắn hắn không thể lựa chọn nhiều hơn, nên hắn đã hình thành một thói quen, khi gặp được nhiều thứ, hắn sẽ tự động chọn lấy thứ hắn thích, xác định mục tiêu, động tác nhanh nhẹn, không hối hận.
Thế giới này nhiều người như vậy, hắn liếc mắt một cái đã ngắm thấy Sở Mộ, sau đó, có lẽ tựa như một thói quen, hắn đem người này trở thành phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
Trong khoảng thời gian năm năm cô độc, hắn cũng đối mặt với rất nhiều những cám dỗ của mỹ sắc, hắn công nhận họ đẹp, nhưng là, hắn chưa bao giờ động tâm. Người đẹp trong thế giới này có rất nhiều, nếu như trầm mê trong sắc dục, thì suốt đời này sẽ rất bận, hơn nữa, đến cuối cùng chỉ nhận lại duy nhất nỗi trống vắng, hắn bằng lòng bảo vệ trái tim mình, chỉ mê muội một người, dù nhớ đến đau lòng, thì đó cũng là một loại cảm xúc thanh tỉnh, một kiểu chờ đợi của cuộc đời và là một hồi ký ức động lòng người.
Sở Mộ ngủ mơ mơ màng màng, thân thể nhũn ra, cảm nhận môi mặt mình bị hôn, loại cảm giác che chở êm ái này làm anh tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt Chu Niệm gần trong gang tấc.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Sở Mộ vừa tỉnh ngủ, thanh âm khàn khàn, chống người ngồi dậy.
Chu Niệm đỡ anh tựa vào đầu giường, cười nói, “Hơn ba giờ rồi.”
“Lâu như vậy?” Sở Mộ có chút kinh ngạc, chuyển mắt từ trên người Chu Niệm về phía cửa sổ, trong khe hở giữa chiếc rèm và cánh cửa, anh nhìn thấy bầu trời bên ngoài ửng đỏ một mảnh ánh chiều tà.
Chu Niệm ấn vào cái nút trên đầu giường, rèm cửa sổ tự động mở toan.
Cửa sổ sát sàn rất lớn, phía ngoài cửa sổ còn có một cái sân thượng không nhỏ.
Rèm cửa sổ dày nặng thêu kín những bông hoa màu trắng sữa, tầng tầng lớp lớp, tổng cộng có ba bốn tầng.
Nhìn ra từ cửa sổ, rặng mây đỏ nhuộm hồng một mảnh trời, những chỗ không có mây, trời trong vắt biếc xanh, dưới bầu trời, chỉ nhìn thấy những hàng cây cao to, màu xanh bích lục.
Mùa hè, tất cả đều mãnh liệt, tràn đầy sức sống.
Chu Niệm vươn tay sờ lên trán Sở Mộ, thấy đã hạ sốt, yên tâm, nói, “Đứng lên đi! Em cùng anh đi nhìn mọi nơi, được không?”
Sở Mộ gật đầu đáp được.
Chu Niệm đưa quần áo cho anh thay, anh liền đứng dậy rời giường, sau đó xếp chăn lại, sửa lại giường gối.
Lúc này mới đi rửa mặt.
Chu Niệm chọn cho Sở Mộ một bộ áo sơ mi và quần đơn giản, ngoại trừ nhãn hiệu của nó, thật không nhìn ra bộ đồ này khác với những đồ Sở Mộ thường mặc ở chỗ nào. Nhưng là, kỹ thuật cắt may cùng chất liệu quần áo hoàn toàn bất đồng.
Sau khi Sở Mộ thay đồ, Chu Niệm lại cẩn thận giúp anh tỉ mỉ chỉnh lại cổ tay áo, ống quần.
Vừa nhìn Sở Mộ là biết đây là kiểu người thật bình thường, nhưng sự ôn hòa nhã nhặn, tinh khiết sạch sẽ của anh mới là chỗ hấp dẫn người khác.
Trang phục đơn giản như vậy, vừa vặn tôn lên vóc dáng thon nhỏ, khí chất thanh khiết đến thuần mỹ. Mặt mày như tranh, khuôn mặt thanh tú.
Bởi vì không khác mấy so với lúc thường, thậm chí cũng không mặc những bộ âu phục gò ép, Sở Mộ vừa nghĩ như thế này thật thoải mái, lại vừa lo lắng chính mình có quá mức tùy tiện hay không, bèn hỏi Chu Niệm anh có quá qua loa hay không. Nghe Chu Niệm nói anh rất tốt, không cần trịnh trọng như đi phỏng vấn, anh mới yên lòng.
Chu Niệm dẫn Sở Mộ xuống lầu, vừa lúc người hầu nói cha hắn Chu Ký đã trở về, vừa mới xuống xe.
Ngay lúc nghe nói như thế, thân thể Sở Mộ rõ ràng căng cứng lại một chút.
Chu Niệm bèn dỗ dành bên tai Sở Mộ, “Ông ấy chỉ là một người cha mà thôi, không phải cái gì ba đầu sáu tay, với lại, anh chưa từng gặp ông ấy trước đây, không cần lo lắng.”
Chính bởi vì trước đây chưa từng gặp qua, nên trong lòng mới lo lắng a. Sở Mộ thầm phản bác, vùng vẫy cái nắm tay của Chu Niệm, đứng né sang bên cạnh hắn.
Chu Niệm thấy Sở Mộ không được tự nhiên, cũng không miễn cưỡng anh.
Khi đi ra cửa nghênh tiếp, vừa lúc Chu Ký đi vào.
“Ba, ba đã về.” Chu Niệm thấy người, nét mặt vui vẻ, nhiệt tình gọi một tiếng.
Ánh mắt Chu Ký đảo quanh trên người Sở Mộ, sau đó nhìn về phía Chu Niệm, gật đầu với hắn, sắc mặt bình thản, nhưng khí thế thiên thành, thâm hữu uy nghiêm.
Sở Mộ nhìn người Chu Niệm vừa gọi là “Ba”, một chút cũng không nghĩ được đây là ba của Chu Niệm. Bởi vì người đàn ông cao to này tuy khí thế đầy người, vừa nhìn đã khiến người khác nảy sinh lòng ngưỡng mộ cùng nỗi sợ hãi, thế nhưng, người này thực sự còn rất trẻ, hoàn toàn không giống với hình ảnh một ông già loang lổ tóc bạc trong trí tưởng tượng của Sở Mộ, thoạt nhìn chỉ giống như anh trai của Chu Niệm, đâu có thể bị gọi là ba chứ.
Sở Mộ còn đang bị vây trong nỗi khiếp sợ nên không có phản ứng, Chu Niệm bèn đưa tay ôm lấy eo anh, giới thiệu với Chu Ký, “Ba, anh ấy là Sở Mộ. Anh ấy còn chưa quen nhà của chúng ta, mong ba thông cảm.”
Chu Niệm yêu thương Sở Mộ mà cũng vô cùng chiếm giữ anh, hơn nữa, ánh mắt của hắn cảnh giác mà nhìn về phía Chu Ký làm ông có chút buồn cười, sắc mặt ông nhu hòa, vươn tay về phía Sở Mộ, lại còn nở một nụ cười, nói, “Tôi là ba của Chu Niệm, hoan nghênh cậu đến nơi này làm khách, không cần câu nệ, cứ xem chỗ này thành nhà của mình là tốt rồi.”
Người đàn ông dịu dàng trước mặt làm cho Sở Mộ có chút thất thần, anh nhanh vươn tay bắt tay với ông, “Xin chào! Cháu là Sở Mộ.”
“Tôi còn chút việc, lát sau gặp lại.” Chu Ký vừa thân thiết lại vừa áy náy mà nói, rồi dẫn theo vệ sĩ và trợ lý, tất cả bốn người rời đi.
Sở Mộ còn đang sững sờ nên vẫn chưa phản ứng lại.
Thảo nào người phụ nữ vừa ưu tú vừa mỹ lệ như mẹ của Chu Niệm lại chỉ có thể làm tình nhân của ông ta, người đàn ông này thật sự quá mức mị lực a.
Tuy rằng tướng mạo Chu Niệm của anh có phần ưu thế hơn, nhưng là, người nọ thực rất có sức quyến rũ của đàn ông, khí phách sắc bén cùng khí độ ung dung hoàn toàn dung hợp làm một, bị ông liếc nhìn, ***g ngực không khỏi thùng thùng mà đập, Sở Mộ căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta, chỉ cảm thấy ông ta vừa mới nói vài câu, đầu óc anh liền vựng vựng hồ hồ không biết mình đang ở đâu.
Chu Niệm nhìn bộ dạng ngây ngốc của Sở Mộ, thở dài, nâng cầm anh lên, cường ngạnh mà hôn xuống đôi môi kia một cái, một chút cũng không thèm quan tâm phản ứng của đám người hầu bên cạnh.
Chu Niệm dĩ nhiên hiểu rõ sức quyến rũ của cha mình có bao nhiêu lớn, ngay lúc Sở Mộ vẻ mặt lăng lăng nhìn Chu Ký, trong lòng hắn không chút thoải mái, như thể xác định vật sở hữu của mình, hắn mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của Sở Mộ, còn lộ ra thần sắc đề phòng với Chu Ký.
Điều này làm cho Chu Ký cảm thấy buồn cười cực kỳ, nên không khỏi đột nhiên nảy ra ác tâm muốn trêu đùa, cố ý lộ ra một cái mỉm cười hoặc người, còn nhẹ giọng nói chuyện.
Sở Mộ quả thực bị choáng váng.
Khi Chu Niệm dẫn anh đến vườn hoa tản bộ, Sở Mộ mới từ từ phục hồi tinh thần từ trong cơn hoảng hốt.
“Không ngờ ba của cậu còn trẻ như vậy.” Sở Mộ cảm khái từ tận đáy lòng.
Tuy rằng Chu Niệm không biểu hiện tâm tình gì ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại lẩn quẩn oán giận. Bèn nói, “Tuy nhìn trẻ, nhưng cũng sắp năm mươi rồi, nhìn trẻ tuổi cũng vô dụng.”
Sở Mộ cảm thấy ngữ khí là lạ của Chu Niệm mang theo vị chua, nào có đứa con nào nói về cha mình như thế. Anh tự động khoát tay Chu Niệm, tiếp tục cảm khái, “Rõ ràng gần năm mươi tuồi, nhưng một điểm cũng nhìn không ra.”
Chu Niệm nghe khẩu khí Sở Mộ lộ rõ tán thán, vốn không định nói gì, nhưng hắn hết lần này tới lần khác ăn vị, không khỏi nói xấu cha mình, “Người vợ hiện tại của ông ấy mới chỉ hai mươi tuổi. Nếu không hảo hảo bảo dưỡng, sau này sẽ bị người ta bỏ a.”
Sở Mộ dừng chân xoay người nhìn Chu Niệm, thấy Chu Niệm nhíu chặt hàng mày, vẻ mặt ẩn nhẫn, anh bắt đầu cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên không vui, sau lại ngẫm lại, Chu Niệm kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là bởi gì ghen ư.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Mỹ cảm : khả năng thường thức cái đẹp.
(2) Mểu sát : chết trong giây lát.
(3) Tâm hoa nộ phóng : mở cờ trong bụng.