Nghe tiếng của Tiểu Vy bên ngoài, Lục Tử Khâm quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy cô nguyên vẹn đứng trước mặt mình, Lục Tử Khâm không nói không rằng bước thật nhanh về phía cô ôm cô vào lòng thật chặt. Vũ Ninh Phong và Phó Cẩn Dân nhìn thấy cảnh này rồi lại quay mặt nhìn nhau hỏi.
“Cậu ấy nói trừ khi mặt trời mọc đằng tây, cậu xem giúp tôi bây giờ mặt trời mọc từ đâu vậy?”
“Tôi nghĩ mặt trời thì không thể mọc đằng tây, nhưng cậu ấy thì có thể đã thích cô vợ nhỏ này rồi.”
Lý Tiểu Vy có chút ngạc nhiên trước hành động của Lục Tử Khâm, anh ấy đang diễn cho mọi người xem sao? Nhưng anh ta ôm chặt quá, mình sắp không thở được nữa rồi. Tiểu Vy choàng tay vỗ nhẹ vào lưng anh khẽ nói.
“Anh ôm chặt quá, tôi không thở được.”
Lục Tử Khâm nghệ cô nói trong khó nhọc mới vội vàng bỏ cô ra, giữ chặt tay nhìn vào mắt cô anh hỏi.
“Em đã đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em đi nhà vệ sinh, chắc có lẽ lần đầu uống rượu không quen nên em đã ngủ gật trong nhà vệ sinh. Vừa mới giật mình tỉnh dậy ra sảnh tiệc tìm anh thì không thấy ai cả, nhân viên nói mọi người lên đây nên em đi lên tìm anh. Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cô nói dối, rõ ràng lúc nãy tôi nhìn thấy cô ở trong căn phòng này tư tình cùng người đàn ông khác, tôi vừa xuống sảnh tiệc gọi mọi người lên cô đã trốn mất rồi đẩy chị Quân Dao vào. Có phải cô cố tình hãm hại chị Quân Dao không?”
“Em nói gì thế Nhược Hân! Chị biết em có ác cảm với chị, nhưng lúc nãy rõ ràng là chị ở nhà vệ sinh mà. Chị có gặp em và Thẩm tiểu thư đâu?”
Lý Tiểu Vy dùng ánh mắt ngây thơ cùng gương mặt vô tội nói lời oan uổng làm cho Thẩm Quân Dao và Nhược Hân tức đến sôi máu. Thẩm Quân Dao quần áo còn chưa chỉnh tề bước về phía cô ủy khuất nói.
“Lý Tiểu Vy, tôi có đắc tội gì với cô? Sao cô lại hại tôi mất hết thanh danh thế này? Có phải là cô đã giở trò bỏ gì vào rượu của tôi không? Cô làm như vậy để được gì chứ?”
“Thẩm tiểu thư chị nên nhớ ăn bậy thì có thể, chứ nói bậy thì không được đâu. Chị có bằng chứng gì mà nói tôi tính kế chị? Rượu là do chị và Nhược Hân đến mời tôi, ai là người giở trò chị nên biết hơn tôi chứ!”
“Cô… Tử Khâm anh đừng tin cô ta, cô ta không đơn giản như vẻ ngoài của mình đâu.”
“Vợ tôi tôi không tin chẳng lẽ bảo tôi tin cô sao? Thẩm Quân Dao cô tốt nhất nên có điểm dừng, nếu không đừng trách tôi không nể tình.”
Vừa dứt lời anh quay sang nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt dịu dàng nói.
“Chúng ta đi thôi. Mẹ đang đợi em bên ngoài.”
“Được.”
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy rời khỏi. Thẩm Quân Dao tức điên lên vì sự bảo vệ của Tử Khâm dành cho Tiểu Vy. Đáng ra sự chiều chuộng đó phải là dành cho cô, một cô gái nhà quê như cô ta không xứng.
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh làm Thẩm Quân Dao rời mắt khỏi bóng lưng của Tiểu Vy, cô ta nhìn xung quanh ai cũng nhìn cô ta thì thầm to nhỏ. Chất thuốc trong người cô vẫn chưa được giải quyết, không biết làm sao mới có thể rời khỏi đây, cô ta không còn cách nào khác thế là giả vờ ngất đi cho qua chuyện.
Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy rời khỏi buổi tiệc, vừa bước ra bên ngoài đã thấy mẹ cô đang đứng đợi. Nhìn thấy Tiểu Vy bà lo lắng bước đến nắm lấy tay cô hỏi.
“Con đi đâu vậy? Có biết mẹ lo lắng lắm không?”
“Con …”
“Lúc nãy con vô ý đã để cô ấy uống chút rượu, có hơi khó chịu nên cô ấy vào nhà vệ sinh thôi ạ.”
Làm mẹ lo lắng quá. Con đấy, dù biết hôm nay là ngày vui cũng không nên uống nhiều như vậy chứ!"
“Con xin lỗi, sẽ không như thế nữa đâu ạ.”
“Mẹ, chắc mẹ mệt rồi, con đưa mẹ và vợ con về nhà con nghỉ ngơi.”
“Cũng được.”
Tử Khâm đưa Tiểu Vy cùng Lưu Phương Hồng trở về biệt thự của mình. Đừng trước căn biệt thự rộng lớn, Tiểu Vy không khỏi bất ngờ về độ giàu có của anh. Một mình sống trong căn biệt thự lớn thế này, anh chồng hờ của cô giàu có đến mức nào chứ! Bước đến gần Tử Khâm cô khẽ hỏi.
“Này, anh … làm nghề gì vậy?”
Có chút bất ngờ trước câu hỏi của Tiểu Vy, anh đưa mắt nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ. Cô ấy không biết mình làm nghề gì sao? Chẳng lẽ trước khi ký vào hợp đồng cô ấy chưa từng tìm hiểu về người hợp tác với mình làm gì?
“Kinh doanh nhỏ thôi.”
“Kinh doanh nhỏ á! Ở quê tôi nhà chưa to lớn được thế này mà đã là ông này bà nọ rồi. Anh kinh doanh nhỏ mà lại có nhà to thế này á?”
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Tiểu Vy, Tử Khâm không khỏi buồn cười với sự ngây thơ của cô vợ hờ này. Anh nhìn cô cười nói.
“Nhà thuê thôi.”
Hà quản gia bước ra cung kính cúi chào, Lục Tử Khâm nhìn ông nói.
“Chú đưa Tiểu Vy và mẹ lên phòng giúp tôi.”
“Vâng thiếu gia.”
Đợi Tiểu Vy và Lưu Phương Hồng vừa đi khỏi, Lục Tử Khâm lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý riêng của mình. Uông Tử Dương nhanh chóng nhấc máy.
“Tôi nghe đây Lục tổng.”
“Cậu cho người trích xuất toàn bộ camera khách sạn của bữa tiệc hôm nay cho tôi. Nhớ là tất cả không xót một vị trí nào.”
“Vâng Lục tổng.”