Vũ Ninh Phong vừa đi khỏi thì Lục Nhã Như cũng vừa hớt hải chạy vào. Nhìn thấy Nhã Như vừa chạy vào vừa thở hổn hển, Tống Lệ Nhi vội bước đến quan tâm hỏi.
“Nhã Như, sao vội vàng vậy? Người nhà của em sao rồi?”
“Không sao rồi ạ. Chị, Vũ tổng có phát hiện em rời khỏi công ty không?”
“Có, anh ấy vừa ở đây nhưng trở về phòng rồi. Anh ấy còn nói khi nào em trở lại thì lên phòng gặp anh ấy.”
Thôi xong mình rồi, anh ta mà biết mình tự ý rời khỏi chỗ làm thế nào cũng sẽ đuổi việc mình cho xem. Đúng là tổng tài máu lạnh khó ưa mà, sao anh mình lại chơi thân với một người tính khí khó chịu thế chứ! Còn bảo anh ta cái gì mà tính tình rất tốt còn biết quan tâm người khác chứ! Anh đến mà xem anh bạn tốt của anh sắp hành em gái anh ra bã rồi đuổi việc luôn đây này.
Nhìn sắc mặt chán nản của Nhã Như, Tống Lệ Nhi hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu. Đặt tay mình lên vai Nhã Như cô khuyên nhủ.
“Dừng lo, chị nghĩ Vũ tổng không làm khó em chuyện này đâu. Vũ tổng chỉ là ngoài mặt nói lời khó nghe thôi, nhưng thật ra rất biết quan tâm người khác đấy!”
“Đến cả chị cũng nói thế, ai cũng nói anh ta biết quan tâm người khác. Nhưng không ai thấy anh ta đối xử với em thế nào trong hơn một tháng qua đâu. Thôi em đi gặp Diêm Vương sống của Vũ Thị đây.”
Nghe Nhã Như nói và nhìn biểu cảm trên mặt cô, Tống Lệ Nhi không khỏi buồn cười. Vũ tổng dường như rất quan tâm Nhã Như, nhưng sao cứ giả vờ làm khó người ta làm gì nhỉ! Khó hiểu thật đấy.
Lục Nhã Như đến trước văn phòng tổng giám đốc, cô tần ngần trước cửa khá lâu hít một hơi dài rồi lấy hết can đảm gõ cửa. Giọng nói lạnh lùng từ bên trong văn phòng vọng ra.
“Vào đi!”
Cánh cửa lớn mở ra, thấy Lục Nhã Như bước vào với nét mặt không vui, Vũ Ninh Phong khẽ nhíu mày nhìn cô. Biết nhà cô đang có chuyện nhưng vẫn cố tình giả vờ không biết hỏi.
“Sáng nay cô đã đi đâu vậy?”
“Tôi có chút chuyện riêng ạ.”
Không chịu nói thật với mình sao? Cô gái này cũng cứng miệng thật đấy!
“Cô có biết quy định của công ty, không được tự ý rời khỏi chỗ làm khi chưa được sự cho phép của tôi không?”
“Tôi biết thưa Vũ tổng.”
“Biết mà cô vẫn làm! Có phải cô thấy tôi quá dễ dãi với cô nên cô muốn làm gì thì làm đúng không?”
Anh mà dễ dãi với tôi thì mặt trời chuyển hướng đằng Tây mà mọc đấy! Lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, có nhân viên mới nào vào thử việc hơn một tháng tăng ca hơn một tháng không có ngày nghỉ như tôi không? Anh dễ dãi với tôi quá nhỉ.
Lời thật lòng từ trong nội tâm của Nhã Như đang kêu gào, nhưng cô vẫn cố kiềm chế bản thân không nói ra. Vì dù sao anh ta cũng là bạn thân của anh cô, không thể không nể mặt được.
“Vũ tổng, là tôi tự ý rời khỏi chỗ làm là không đúng, nhưng tôi có việc quan trọng không thể không làm như thế. Nếu Vũ tổng không thông cảm được thì có thể cho tôi thôi việc, dù sao trước khi đến đây tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi ạ.”
“Cô…”. Truyện Võng Du
Cô gái ngang bướng này đang nói gì thế? Mình đã nói câu nào đuổi việc cô ấy đâu? Hôm nay lại dám thách thức mình đuổi việc, cô ấy ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Không đúng, hay là cô ấy muốn có thêm thời gian để chăm sóc người trong nhà đang nằm viện nên muốn thôi việc? Cô gái ngốc nghếch này, chỉ cần nói với mình một tiếng là được, cần gì phải thôi việc chứ!
“Tôi có nói là đuổi việc cô sao?”
Lục Nhã Như chưa hiểu lắm về câu nói của anh, cô nhíu mày nhìn anh định hỏi thì anh đã lên tiếng trước.
“Nghe trợ lý Tống nói người nhà của cô nhập viện sao? Tình hình thế nào rồi?”
“Đã qua nguy hiểm, hiện tại không có gì đáng ngại. Cảm ơn Vũ tổng đã quan tâm.”
Không cần khách sáu như thế. Hôm nay coi không cần đi làm nữa, tôi cho cô nghỉ phép đến hết tuần để chăm sóc người nhà. Nếu hết phép mà vẫn chưa khỏi, cô cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, tôi sẽ cho cô nghỉ thêm."
Lục Nhã Như tròn mắt nhìn về phía anh một cái ngạc nhiên. Cô đang nghe nhầm sao? Diêm Vương đang nói cho cô nghỉ phép? Chẳng phải thường ngày vẫn đòi đuổi việc mình sao, giờ lại cho mình nghỉ phép. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Cô sao vậy, không muốn nghỉ phép sao?”
“Không không, Vũ tổng đã cho phép sao tôi có thể không nghỉ chứ! Nhưng sao đột nhiên Vũ tổng lại…”
“Cho cô nghỉ thì cô cứ nghỉ, sao hỏi nhiều thế? Hãy là muốn tôi đổi ý?”
“Tôi về ngay đây, cảm ơn Vũ tổng.”
…****************…
Nhà lớn Lục gia.
Lục Thiên Vũ trở về nhà vào bữa cơm tối với sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Tần An Nhã rót cho ông cốc nước đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh bên ông quan tâm hỏi.
“Sao trông ông mệt mỏi vậy? Công ty lúc này nhiều việc lắm sao?”
“Không phải, hôm nay Tử Khâm nó về sớm nên tôi thay nó giải quyết công việc nên có hơi mệt thôi.”
“Tử Khâm về sớm? Nó không khỏe ở đâu sao? Thường ngày à không, trước giờ nó có bao giờ bỏ bê công việc như thế đâu?”
“Không phải Tử Khâm không khỏe, mà là Tiểu Vy không khỏe, con bé bị loét dạ dày khá nặng vừa mới vào viện sáng nay nên Tử Khâm về chăm nó.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Tần An Nhã trở nên khó coi, thái độ ghét bỏ khi nghe ông nhắc đến tên Tiểu Vy hiện rõ lên mặt. Bà nói.
“Chắc lại làm ỏng làm ẹo để Tử Khâm quan tâm chứ gì. Đúng là ăn no rảnh rỗi thì sinh sự mà.”
Cốc nước đưa lên miệng còn chưa kịp uống đã nghe những lời chua ngoa của vợ mình, ông đặt cốc nước xuống nhìn bà hỏi.
“Sao bà cứ có thành kiến với con bé thế! Nó bệnh thật chứ có làm mình làm mẩy gì đâu, bà nên coi lại thái độ làm mẹ của mình đi! Suốt ngày chỉ biết nghĩ xấu cho người khác như thế không tốt đâu.”
“Tôi có nghĩ xấu cho cô ta hay không thời gian rồi ông sẽ thấy, lúc đó cha con ông đừng trách là tôi không nói trước đấy!”
“Đúng thế, chị ta chẳng qua là muốn làm nũng với anh con để được anh con quan tâm thôi. Bệnh tật gì chứ, ba lo làm gì.”
Lục Thiên Vũ nghe giọng điệu chế giễu của con gái mình thì ngước mắt nhìn lên, thấy Lục Nhược Hân trang điểm kĩ lưỡng ăn mặc hở hang thì khó chịu ra mặt. Ông trầm giọng hỏi.
“Con lại định đi đâu? Ăn mặc kiểu gì thế này hả?”
“Con đi bar chơi cùng mấy người bạn thôi. Con mặc như thế này có gì không ổn chứ!”
“Con còn hỏi có gì không ổn sao? Học hành không lo suốt ngày bar với vũ trường. Con học ai cái tính ăn chơi này hả?”
“Ba à, học hành thì cũng phải có lúc thư giãn nghỉ ngơi chứ! Chẳng lẽ bà muốn con suốt ngày ngoài giờ học ra chỉ biết làm bạn với bốn bức tường hay sao?”
“Con nó nói đúng đấy, phải ra ngoài giao lưu với mọi người, gặp tầng lớp thượng lưu, biết đâu sau này còn giúp ít cho ông trong việc làm ăn thì sao.”
Lục Thiên Vũ đang bực mình nghe bà nói ông càng tức giận hơn. Ông quay sang trừng mắt với bà quát.
“Bà chỉ biết bênh vực con cái mà không biết đúng sai. Nó học nhiều sao? Có ai sinh viên đại học mà ăn chơi bỏ học như nó không? Nếu như tôi không lên tiếng nó còn có thể trở lại học được à? Ba nói cho con biết, hôm nay con dám ra khỏi nhà ba đánh gãy chân con.”
“Ba thiên vị quá đấy! Ả Lý Tiểu Vy kia thì ba khuyên nên ra ngoài đi đây đi đó, ả ta chỉ giả vờ ốm thôi ba đã lo sốt vó lên. Còn con lâu lâu ra ngoài gặp bạn bè thư giãn thôi ba cũng cấm cản. Rốt cuộc con là con gái ba hay là cô ta vậy?”
Câu nói của Lục Nhược Hân vừa dứt lời, cũng là lúc bàn tay của Lục Thiên Vũ giáng xuống mặt cô ta một bạt tay khiến cô ta nín lặng. Cô ta không nghĩ là Lục Thiên Vũ sẽ đánh mình, bàn tay cô ta ôm một bên mặt đỏ ửng, ánh mắt cô ta trợn trừng nhìn ông với biểu cảm không tin vào những gì vừa xảy ra.
Lục Thiên Vũ cảm thấy có chút ái náy khi ra tay đánh con mình mạnh tay như vậy, nhưng ông không thể không dạy nó. Ông không nghĩ những lời lẽ khó nghe thế này lại rơi ra từ miệng cô, rốt cuộc từ khi nào cô đã trở nên một người ít kỹ và toang tính như vậy chứ.
“Con học ai cái thói ăn nói chua ngoa ít kỹ đó hả? Tiểu Vy dù gì cũng là chị dâu con, con gọi chị dâu mình là ả này ả nọ, đây là cách nói chuyện của một người có học thức sao? Nếu hôm nay con dám bước chân ra khỏi nhà ba đánh gãy chân con.”
Lục Thiên Vũ nói xong quay lưng bỏ lên phòng, Lục Nhược Hân một tay ôm một bên mặt nhìn theo ông bằng ánh mắt không phục. Chỉ vì con khốn Lý Tiểu Vy đó mà ba đánh con, trong mắt ba ả ta tốt như vậy sao? Con nhất định sẽ cho ba thấy con dâu tốt của bà bộ mặt thật của ả đáng sợ đến mức nào.