Chú Già Là Vị Hôn Phu

Lục Tử Khâm nghe xong điện thoại đẩy cửa trở vào phòng, đã thấy Lục Nhã Như đứng ở cửa từ khi nào. Anh nhìn cô em gái bằng ánh mắt khó hiểu, con bé này hôm nay sao thế nhỉ! Chẳng lẽ đang nghe lén mình nói chuyện điện thoại sao?

“Anh, người đó nói gì thế?”

“Em muốn hỏi ai?”

“Người vừa nói chuyện với anh trong điện thoại ấy.”

“Công việc thôi, từ khi nào em quan tâm đến chuyện anh nghe điện thoại của ai và nói những gì thế? Có phải em nghe lén anh nói chuyện không?”

Câu hỏi của Lục Tử Khâm làm Nhã Như cảm thấy mình đã bị nghi ngờ, cô quay đi vẻ mặt ngây thơ như chẳng biết gì nói.

“Em có quan tâm gì đâu, em… à, em định đi ra ngoài vừa đúng lúc anh mở cửa bước vào thôi.”

“Tốt nhất em đừng để anh phát hiện em dấu anh chuyện tài trời nào, nếu không đừng có trách anh.”

Lục Tử Khâm bước vào trong vơ vội áo khoác bước đến bên cạnh giường nhìn Tiểu Vy hằn giọng nói.

“À… tôi, anh… đi công việc một lát sẽ trở lại. Nhã Như sẽ ở đây với em, có gì cần cứ gọi anh, biết không?”

“Tôi nhớ rồi.”

Tử Khâm gật gù rồi chầm chậm bước ra cửa, ánh mắt anh vẫn liếc nhìn về phía Tiểu Vy một cách không yên tâm. Nhìn sang thấy Lục Nhã Như vẫn đang lóng ngóng ở cửa anh liền cao mày nhắc nhở.

“Trông chừng chị dâu em cho cẩn thận, cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh lột da em đấy!”

“Vậy anh tự mà chăm, nhờ người khác mà giọng điệu phách lối thế à?”

“Nói lại thử xem.”

“Em…em đùa thôi.”

Nhận thấy ánh mắt chết chóc của anh mình, Lục Nhã Như vội thay đổi lời nói một cách nhanh chóng. Bởi cô biết nếu chống đối với anh ấy thì kết cuộc không tốt chút nào.

Lục Tử Khâm vừa rời khỏi phòng, Lục Nhã Như liền đến ngồi cạnh bên Tiểu Vy nói lời thật lòng.

“Chị dâu, sao chị thích anh trai em được vậy? Người gì đâu mà tính tình khó ở còn hơn một ông già, nói đùa một câu cũng không có.”

Nghe Lục Nhã Như phàn nàn Tiểu Vy chỉ biết nhìn cô em chồng cười khổ. Đến em ruột mà còn thấy anh ta khó ở, bộ anh ta không tự thấy anh ta khó ở sao? Nhưng nếu nói anh ta đến một câu nói đùa cũng không biết thì không đúng, chẳng phải vừa rồi anh ta còn trêu đùa cô đấy sao? Anh ta thuộc dạng thánh trêu đùa luôn ấy chứ!

“Chị dâu, để em đút cháo cho chị nhé!”

“Không cần đâu, chị no rồi.”

“No sao, đã ăn được bao nhiêu đâu! Không được, chị ăn thêm đi! Nếu không chồng chị về đến lại mắng em không biết chăm sóc chị. Nào há miệng ra em đút cho!”

Nhìn thấy sự nhiệt tình của Nhã Như, Tiểu Vy cũng đành chiều ý cô ăn thêm. Nhìn kỹ gương mặt Nhã Như cô cảm thấy anh em nhà này giống nhau như hai giọt nước vậy, lại vô cùng xinh đẹp nữa. Vừa đẹp người lại tốt tính chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ.

“Nhã Như, em có bạn trai chưa?”

“Chưa ạ.”

“Em xinh đẹp lại tốt tính như thế mà vẫn chưa có bạn trai sao? Có phải em kén chọn quá không?”

“Em đâu có kén chọn hay yêu cầu gì chứ! Chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi ạ.”

“Ừm… Nhã Như, anh trai em trước đây đã từng … có bạn gái chưa?”

Nghe câu hỏi của Tiểu Vy hỏi đến chuyện này, Nhã Như chỉ thản nhiên nói.

“Anh ấy đến một người bạn khác giới còn chẳng có, lấy đâu ra bạn gái ạ.”

“Bạn khác giới cũng không có sao?”

“Đúng ạ, mặt mày anh ấy suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, nhìn thấy thôi người ta đã sợ chết khiếp rồi. Ai mà dám đến gần mà có bạn gái ạ.”

“Nhưng lần trước chị nhớ có một chị kia là thiên kim Thẩm gia gì đó, nói là thanh mai trúc mã với anh trai em cơ mà, chẳng lẽ…”

Lục Nhã Như nghe Tiểu Vy hỏi đến Thẩm Quân Dao thì có chút ngạc nhiên, sao chị ấy lại biết đến Thẩm Quân Dao nhỉ! Chẳng lẽ đã gặp mặt rồi sao? Ánh mắt tò mò của Nhã Như nhìn Tiểu Vy một cách nghi ngờ, lúc đầu là hỏi chuyện mình có bạn trai không? Sau đó lấy cớ hỏi sang anh trai mình. Khoan đã, chẳng lẽ chị ấy đang nghi ngờ anh trai ngoại tình sao? Không ổn, mình phải giải thích rõ giúp anh trai mình đã.

“Chị dâu chị tuyệt đối đừng tin những chuyện đó, làm gì có chuyện thanh mai trúc mã gì chứ! Thẩm Quân Dao đó đến để vào mắt anh của em cũng không thèm, nói gì đến thanh mai trúc mã chứ! Cô ta chỉ tự mình suy diễn tự mình đa tình thôi. Chị tuyệt đối phải tìm anh trai em nha! Mà sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này?”

“À… không có gì, chị chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.”

Chẳng phải mẹ nói hai người họ là thanh mai trúc mã sao? Sao Nhã Như lại nói không phải? Rốt cuộc đâu mới là sự thật đây! Mới hỏi một câu mà em ấy giải thích một tràng, anh em ruột đương nhiên là phải bênh vực nhau rồi. Ai lại đứng về phía mình chứ! Lục Tử Khâm, xem ra anh cũng có được cô em gái tốt đấy.

…****************…

Văn phòng tổng giám đốc của Vũ Ninh Phong, cả hai chàng trai xuất chúng của thành phố đang ngồi đối diện nhau bàn bạc. Lục Tử Khâm nhẹ ngã người ra ghế như suy nghĩ về vấn đề mà Vũ Ninh Phong vừa nói.

Cao Thị tuy chưa phải là một công ty lớn mạnh ngang tầm với ba gia tộc lớn của thành phố này, nhưng cũng có chút tiếng tăm trên thương trường, hóa ra là dùng cách này để chèn ép đi lên. Nhưng có lẽ lần này lão già Cao Chiến đó đã mắc phải một sai lầm lớn rồi.

“Hiện tại Cao Thị đang điêu đứng vì Vũ Thị rút vốn đầu tư trong dự án hợp tác đầu tư này, vì thế nên ông ta tìm đến Lục Thị. Nếu Lục Thị hợp đồng thì ông ta sẽ như cá gặp nước mà tiếp tục vùng vẫy, nhưng nếu không tìm được nguồn vốn tốt thì Cao Thị chắc chắn sẽ phá sản.”

“Vậy ý cậu là muốn tôi không hợp tác với ông ta sao?”

“Đúng thế, dù thương trường là chiến trường, nhưng ông ta dùng mưu sâu kế độc đến mức không coi ai ra gì như thế chẳng lẽ cậu lại để yên cho ông ta tiếp tục phách lối hay sao?”

Nhìn thái độ của Vũ Ninh Phong đối với Cao Chiến làm Lục Tử Khâm vô cùng thắc mắc, không biết lão cáo già kia đã chọc vào đâu mà lại khiến một người không thích ân oán như Vũ Ninh Phong phải triệt đường sống của ông ta vậy chứ!

“Tôi có thể biết ông ta đã làm gì khiến cậu tức giận như thế không? Trước giờ cậu đâu phải là người ăn thua đủ như thế?”

“Chuyện không ăn thua đủ còn tùy thuộc vào đó là người nào, ông ta dám chạm đến giới hạn của tôi còn thách thức tôi thì ông ta đã tự viết đoạn kết cho mình rồi. Cậu hỏi những chuyện như thế làm gì, rốt cuộc cậu có đồng ý giúp tôi không?”

Lục Tử Khâm khẽ nhếch môi cười quỷ dị nhìn Vũ Ninh Phong, dù cho hôm nay Vũ Ninh Phong không nói với anh chuyện này thì việc Lục Thị hợp tác với Cao Thị cũng sẽ không xảy ra. Anh vẫn biết con người cao Chiến nham hiểm, hợp tác với những kẻ tiểu nhân không phải là sở thích của anh.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi, cậu đã lên tiếng tôi có thể không giúp sao? Cậu yên tâm, không những Lục Thị không hợp tác mà toàn bộ những công ty lớn nhỏ của thành phố này đều sẽ không hợp tác với ông ta. Như vậy cậu hài lòng rồi chứ?”

“Bạn bè tốt.”

“Góc tâm sự của tác giả.”

“Chào mọi người, đúng ra hôm nay sẽ ra hai chương, nhưng vì có chút việc bận đột xuất nên mình ra một chương thôi ạ. Hôm khác mình sẽ bù lại sau nè! Vẫn hy vọng mọi người vẫn sẽ yêu thích và ủng hộ tác phẩm của mình, mình luôn tiếp thu ý kiến đóng góp của mọi người để có thể hoàn thiện tác phẩm hơn. Chúc mọi người ngày mới vui vẻ ạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui