Chú Già Là Vị Hôn Phu

Trở lại công ty sau nhiều ngày nghỉ, công việc đối với Nhã Như vô cùng nhiều. Nhưng được cái ông chủ khó tính hôm nay không làm khó cô hay bảo cô đi làm việc vặt nữa.

Đang yên ổn làm việc thì một nhân viên giao nước uống bước đến cửa phòng lên tiếng hỏi.

“Cho hỏi ở đây ai là Lục Nhã Như?”

“Là tôi.”

“Chào cô, cà phê của cô đây!”

“Của tôi, xin lỗi chắc anh nhầm lẫn gì đó thì phải, tôi không gọi cà phê.”

“Có người gọi và bảo mang đến phòng trợ lý cho cô, cô ký nhận giúp tôi.”

“À được.”

Dù không biết người mời nước mình là ai, nhưng cũng không thể làm khó nhân viên giao hàng nên Nhã Như cũng nhanh chóng ký nhận giúp anh. Nhìn ly cà phê trước mặt Nhã Như thầm nghĩ. Ai lại mời mình cà phê nhỉ?

Tống Lệ Nhi từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô thẩn thờ nhìn vào ly cà phê thì thắc mắc hỏi.

“Em sao vậy? Ly cà phê đó có gì đặc biệt đến nỗi em nhìn đến ngớ người thế kia?”

“Chị, chị có mời cà phê em không?”

“Không có, sao vậy?”

“Nhân viên giao hàng vừa mang cà phê đến cho em, nói là có người bảo mang đến cho em. Nhưng em không biết người mời mình là ai cả.”

“Chắc có lẽ đồng nghiệp nào đó mời em chăng?”

“Em không quen ai ở đây ngoài chị và Vũ tổng cả. Vũ tổng thì không thể nào rồi, nếu chị không mời thì là ai được nhỉ?”

Nhìn sắc mặt tò mò của Nhã Như, Tống Lệ Nhi cũng ra chiều suy nghĩ. Đúng là Nhã Như từ khi vào đây làm việc chỉ biết mỗi cô và Vũ tổng, nếu cô không mời thì ai mời đây! Chẳng lẽ là Vũ tổng sao? Nếu vậy thì cũng hơi thiên vị rồi. Càng nghĩ Tống Lệ Nhi khẽ mỉm cười nhìn Nhã Như nói.

“Người ta đã có lòng mời thì em cứ uống đi, không bỏ độc đâu mà sợ.”

Nghe Tống Lệ Nhi nói thế cô cũng không nghĩ nhiều nữa, nếu người ta muốn dấu tên thì thôi vậy. Đưa cà phê lên miệng uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống Nhã Như đã trợt trắn chạy đến chậu cây gần đó phun ra. Tống Lệ Nhi thấy cô như vậy cô lo lắng bước đến hỏi.

“Sao thế, cà phê có vấn đề gì sao?”

“Đắng, đắng chết mất. Là cà phê nguyên chất không đường. Ai lại có sở thích thế này chứ!”

“Cà phê không đường sao?”

Nghe Nhã Như nói thế Tống Lệ Nhi lại nhớ đến Vũ Ninh Phong, đừng nói lý cà phê này là của Vũ tổng đấy nhé! Nếu đúng như cô nghĩ thì sắp có chuyện hay xảy ra rồi. Vũ tổng lạnh lùng của chúng ta biết rung động rồi chăng!

…****************…

Lục Tử Khâm ngồi trong phòng làm việc, tâm trạng có chút không vui nên tinh thần làm việc cũng không có. Cả nữa ngày trời, chóc lát anh lại nhìn vào điện thoại, chiếc điện thoại vẫn im lìm cũng làm anh cáu gắt.

“Oắc con đáng ghét, từ sáng đến giờ vẫn chẳng một câu xin lỗi hỏi thăm mình. Người gì mà vô tình như gỗ đá ấy.”

Ngã người lên ghế cái lưng lại đau ê ẩm làm anh bật dậy, đưa tay xoa xoa cái lưng đau điếng của mình anh lại lên tiếng cào nhào.

“Có khi nào cô ta đạp đến gãy xương rồi không? Sao lại đau như vậy chứ!”

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Uông Tử Dương từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Nhanh chóng bước đến bàn làm việc của Tử Khâm đặt một tập tài liệu lên nói.

“Lục tổng, tài liệu này cần anh ký ạ.”

“Để đó đi!”

Nhìn thấy từ sáng đến giờ ông chủ của mình cứ ôm cái lưng mặt nặng mày nhẹ, Uông Tử Dương bạo gan lên tiếng hỏi.

“Lục tổng, lưng anh … bị sao thế?”

Liếc mắt nhìn Uông Tử Dương anh nhàn nhạt trả lời.

“Không cẩn thận nên bị té giường thôi.”

Đầu óc Uông Tử Dương bắt đầu suy nghĩ xa xôi rồi khẽ cười một mình. Nhìn thấy hắn cười, Tử Khâm cứ ngỡ hắn đang cười trêu chọc anh nên liền cáu gắt.

“Cậu cười gì thế? Không thấy ai té giường bao giờ sao?”

“Dạ … à không có, tôi không cười Lục tổng đâu ạ. Chỉ là…”

“Chỉ là thế nào?”

“Có thể cho Lục tổng đáp đất đến mức như thế này, thiếu phu nhân đúng là sức mạnh phi thường.”

“Cậu… Có phải cậu chê làm việc ở đây lâu quá rồi không?”

Nhìn thấy ánh mắt chết chóc của Lục Tử Khâm đang nhìn mình, nụ cười của Uông Tử Dương bỗng tắt lịm. Hắn vẫn biết tính của ông chủ mình, một khi làm ông chủ tức giận lên thì sẽ có kết cuộc không tốt chút nào. Thế nên nói ít lại một chút để bảo toàn tính mạng.

“Lục tổng tôi không dám, tôi còn có việc xin phép ra ngoài trước ạ.”

“Biến đi!”

Vừa quay lưng ra đến cửa, không biết động lực nào thúc đẩy khiến Uông Tử Dương khựng lại. Nhìn thấy hắn vẫn đứng đấy Lục Tử Khâm khó hiểu hỏi.

“Sao còn chưa đi?”

“Lục tổng, tôi muốn chia sẻ ít kinh nghiệm cho anh, không biết anh có muốn nghe không?”

“Kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì?”

Uông Tử Dương nhanh chóng trở lại đứng cạnh bên Lục Tử Khâm, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình hắn nói.

“Nếu như Lục tổng không muốn có thêm một lần đáp đất nào như thế này nữa, thì trước tiên anh phải làm hài lòng thiếu phu nhân trên giường. Và tuyệt đối đừng chọc giận cô ấy…”

“Cậu nói đủ chưa?”

Mãi mê chia sẻ kinh nghiệm đến khi nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Tử Khâm, Uông Tử Dương mới nhận ra sắc mặt khó coi của ông chủ mình đã khó coi đến mức không thể nào khó coi hơn. Hiểu được kinh nghiệm của mình vô ích, Uông Tử Dương nhẹ cúi người nói.

“Tôi nói xong rồi.”

“Cút ngay cho tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui