Đúng lúc này...!
Có lẽ khí tức của Thần Sinh Mệnh quá cường đại, cũng có lẽ là vì quang ảnh vô tận của thế giới chiếu đến, tóm lại, con mắt kia đột nhiên nhướng lên nhìn Thần Sinh Mệnh.
Theo động tác của con mắt, đám ác quỷ đã thay đổi phương hướng, bao gồm luôn Hỗn Loạn giả còn chưa kịp phản ứng, tất cả đều bị cố định ngay tại chỗ.
Bọn họ đã mất đi sự sống, cơ thể hóa thành cát, bay lả tả xuống mặt đất.
Tất cả mọi người.
Chết hết rồi.
Chỉ còn lại Thần Sinh Mệnh đứng giữa không trung, không thể nhúc nhích.
“Ngươi là ai?”
Một giọng nói vang lên trong đầu Thần Sinh Mệnh.
Thần Sinh Mệnh xuất ra rất nhiều thuật pháp, nhưng vẫn không cách nào động đậy được.
Cuối cùng, nó cũng đã hiểu ra tình cảnh của mình.
“Van cầu ngươi, đừng giết ta, ta có thể thề trung thành với ngươi, làm mọi chuyện cho ngươi!” Thần Sinh Mệnh xoay người nhìn con mắt to lớn kia, nói.
Nó nhìn Thần Sinh Mệnh chằm chằm.
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên trong đầu Thần Sinh Mệnh:
“Ngươi...!là ai?”
Thần Sinh Mệnh nhận ra đối phương hình như không còn kiên nhẫn, bèn hoảng hốt trả lời: “Ta là Thần Sinh Mệnh, một trong các vị thần của thế giới tầng trong, bây giờ là một trong số các Thần linh Hỗn Loạn.”
“Thần Sinh Mệnh? Thế giới tầng trong? Để ta suy nghĩ một chút...” Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
Một hơi.
Hai hơi.
Ba hơi.
Cơ thể Thần Sinh Mệnh hóa thành cát, hoàn toàn tiêu tán trong gió.
Vị thần từng sống qua rất nhiều năm tháng.
Vị thần tình nguyện ăn cả đời sau của mình cũng muốn sống tiếp.
Cứ như vậy mà chết một cách đơn giản.
Một lát sau, giọng nói kia tiếp tục vang lên.
“Thần...? Ngay cả tư duy của ta cũng chịu không được, đúng là quá yếu ớt.”
......!
Một nơi khác.
Biển.
Hai chiếc thuyền gỗ Độ Ngư phá sóng tiến lên.
“Nhìn kìa!” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào nhìn lại.
Cuối vùng biển là một vách đá nối liền trời đất.
Từng hàng chữ nhỏ màu xám xuất hiện trước mặt bọn họ.
[Bởi vì biểu hiện xuất sắc trước đó, các người đã đến sớm trước nửa tiếng.]
[Nơi này là bức tường Trầm Luân của Hỗn Loạn.
Đằng sau bức tường chính là bí mật của tận thế mà Hỗn Loạn đang đối kháng.]
[Hỗn Loạn là một chiếc chìa khóa, có thể giúp ngươi mở ra bí mật trong bóng tối, nhưng ngươi nhất định phải kính sợ.
Nếu không, chắc chắn hngươi sẽ hoàn toàn biến mấ, chẳng còn hài cốt.]
[Chú ý: Còn mười bảy phút nữa, tận thế kế tiếp sẽ đánh tới.]
[Các người nhất định phải nhanh chóng tìm được biện pháp để đi qua được bức tường kín kia.]
Ba người cùng nhau xem qua lời nhắc nhở trước mặt.
“Các cậu nhìn xem, lời nhắc nhở nói Hỗn Loạn chính là một chiếc chìa khóa, chẳng lẽ Thần Hỗn Loạn là Thần Chìa Khóa?” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly thấy anh ta nói một cách thú vị như vậy, cũng đùa theo: “Nếu thật sự là Thần Chìa Khóa, vậy thì nhắc nhở này rất đáng chú ý.
Thân là một chiếc chìa khóa, nó nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ bị bẻ gãy khi cắm vào ổ khóa.”
Ba người im lặng một chút.
Một cảm giác rất đau.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu xem bí mật này như một chiếc chìa khóa hoặc cánh cửa, như vậy Hỗn Loạn đối với chúng ta mà nói chính là một sự dẫn đường --- dẫn chúng ta đến Chân Thần của nó để làm một số chuyện.”
“Rốt cuộc là làm chuyện gì chứ?” Trương Anh Hào hỏi.
“Tôi đoán là đối kháng tận thế.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hai người kia cùng nhau nhìn về phía hắn.
“Chúng ta vừa mới nhìn thấy, Hỗn Loạn có thể cầm tù tận thế.
Cho nên, có lẽ nó cũng giống như Trật Tự, là vì đối kháng với tận thế mà tồn tại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy tại sao Trật Tự và Hỗn Loạn lại cứ như nước với lửa thế? Bọn chúng đoàn kết với nhau không phải rất tốt sao?” Trương Anh Hào khó hiểu hỏi.
“Tôi có dự cảm, con đường Đăng Thần lần này sẽ cho chúng ta một đáp án.” Cố Thanh Sơn nói.
Khi ba người đang nói chuyện, hai chiếc Độ Ngư đã đến gần bức tường lớn.
Đây là một bức tường nối liền cả trời và đất.
Trên dưới trái phải đều không nhìn thấy bờ, khiến người nhìn không khỏi rúng động.
Độ Ngư giảm bớt tốc độ, sau đó dừng lại trước bức tường khoảng năm mét.
Chỉ thấy trên bức tường ấy có núi có sông, có đồng ruộng và tòa thành, còn có đủ loại chúng sinh.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, tòa thành cùng với những ngôi nhà bên trong thành đã bắt đầu lên đèn.
Thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Bức tường này chính là một thế giới!
Ba người đứng bên ngoài thế giới, giống như đang quan sát một tấm bản đồ rộng lớn vô biên.
“Quá kỳ diệu!”
Diệp Phi Ly thốt ra ba chữ.
Từng hàng chữ nhắc nhở màu xám lại xuất hiện trước mặt ba người.
[Các ngươi đã phát hiện một thế giới trong truyền thuyết: Thế giới Cự Môn Tuyên Cổ.”
[Khi tiến vào thế giới, nhất định phải chú ý một số điểm sau đây:]
[Một: Người tiến vào thế giới này, thực lực cá nhân sẽ ngang bằng với chúng sinh bên trong thế giới, tuyệt không ngoại lệ.]
[Hai: Mỗi giờ bên trong thế giới, ngươi chỉ được lựa chọn một loại sức mạnh siêu phàm để sử dụng.
Những sức mạnh khác sẽ rơi vào trạng thái phong ấn.]
[Ba: Mười phút sau, tận thế sẽ giáng lâm xuống thế giới Cự Môn Tuyên Cổ.
Các ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian tìm ra biện pháp sống sót.]
[Nhắc nhở cuối cùng: Biện pháp duy nhất để tiến vào thế giới Cự Môn Tuyên Cổ là té ngã, xin chú ý bảo vệ đầu của ngươi.]
Ba người đọc xong rồi quay sang nhìn nhau.
“Thế giới này có sinh linh...!Xem ra bọn họ biết cách làm thế nào để sống sót qua tận thế.” Trương Anh Hào phán đoán.
“Nhưng quan trọng chính là, thực lực của người trong thế giới này đều sàn sàn ngang nhau, phải không?” Diệp Phi Ly hoang mang.
Cố Thanh Sơn vỗ vai hắn ta, thuyết phục: “Đúng, nhưng cậu hoàn toàn không cần phải để ý chuyện thực lực.”
“Vì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Cho dù thực lực mọi người giống nhau, nhưng tính cách, kinh nghiệm, sức phán đoán và dũng khí của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Mỗi một điểm đều có thể quyết định hướng chiến đấu của người đó.”
Trương Anh Hào vỗ một vai còn lại của Diệp Phi Ly, bổ sung: “Ngoài sức mạnh siêu đẳng còn có đủ loại kỹ xảo chiến đấu.
Những thứ này chỉ có được khi tôi luyện và lĩnh ngộ trong những trận chiến sinh tử sống còn.”
Diệp Phi Ly nhìn Trương Anh Hào rồi nhìn Cố Thanh Sơn, hơi thả lỏng: “Có cao thủ như hai anh ở đây, tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều.”
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào nhìn nhau.
“Tranh thủ thời gian thôi.”
“Được.”
Hai người khoác vai Diệp Phi Ly, bắt đầu đẩy hắn ta về phía bức tường.
“Khoan đã...”
Diệp Phi Ly còn chưa nói xong thì đã tiến vào thế giới kia, rơi xuống một cái hồ.
Trương Anh Hào và Cố Thanh Sơn cũng nhảy theo.
Tõm!
Tõm!
Bọt nước văng khắp nơi.
Ba người nổi lên mặt nước, lần mò trong bóng tối, cùng nhau bơi lên bờ.
“Linh lực của tôi bị áp chế ở Trúc Cơ kỳ.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vận chuyển linh lực sấy khô người.
Ánh sáng đỏ trên người Diệp Phi Ly tăng mạnh, nhanh chóng hình thành một quả cầu, ném vào trong hồ.
“Trình độ của tôi cũng như vậy.” Hắn ta phun một ngụm nước ra, nói: “Lần sau muốn đẩy tôi thì hãy nói cho tôi biết trước một tiếng.”
“Không!” Trương Anh Hào từ chối: “Trong lúc bơi lội, đột nhiên đẩy người ta xuống nước mới là chuyện vui nhất.”
Thân hình Trương Anh Hào run lên, chớp mắt đã thay sang một bộ quần áo khác.
Hai người cùng nhìn anh ta.
Hay thật đấy! Ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không nhìn ra anh ta làm được bằng cách nào.
Trương Anh Hào cảm nhận được ánh mắt của hai người, nhún vai nói: “Bất luận là đi bar hay giết người, duy trì hình tượng luôn là một chuyện quan trọng nhất.”
Anh ta thu lại súng ngắm, cắm hai ổ súng lục bên hông, nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, lập tức chọn ra sức mạnh siêu đẳng có khả năng dùng trong giờ đầu tiên.”
Ba người nhìn về hư không đằng trước.
Chỉ thấy bên trên giao diện đã hiện ra đủ các sức mạnh siêu đẳng, nhưng chỉ có thể lựa chọn một loại.
Diệp Phi Ly nhìn lướt qua, nói: “Hai anh nhìn đi, không có quy định bắt chúng ta nhất định phải chọn ngay bây giờ.
Nói cách khác, chúng ta có thể chờ thêm một lát nữa hãy chọn.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu là như vậy, Phi Ly và tôi tạm thời không chọn.
Chờ khi nào gặp chuyện sẽ chọn sau.”
“Vậy còn tôi?” Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Còn bảy phút nữa tận thế sẽ đến, chúng ta cần người dẫn đường giúp chúng ta tìm một nơi có thể tị nạn.”
“Hiểu rồi.”.