Dịch: Diệp Anh
Lửa cháy, trong phòng của doanh trại âm u lạnh lẽo và ẩm ướt, dần dần đã có hơi ấm.
Đoản kiếm tùy ý cắm vào mặt đất bên người, Cố Thanh Sơn quấn băng vải, dựa tường, ngồi trên đất.
Tên lính tên Triệu Lục bưng tới một nồi nước, đặt bên trên bệ lửa, đậy nắp.
Triệu Lục lại móc ra một cái hộp nhỏ xinh đưa cho Cố Thanh Sơn, nói: "May mắn có ngươi, nếu không ta cũng sẽ chết trên tay quái vật kia."
"Đây là cái gì?" Cố Thanh Sơn nhận hộp, hỏi.
Triệu Lục nói: "Hai viên đan dược trị thương mà doanh địa sót lại."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Sao ngươi không tự giữ lại dùng?"
Triệu Lục lắc đầu nói: "Ta không phải người tu hành, không dùng được thứ này."
Cố Thanh Sơn mở hộp ra xem xét, bên trong quả nhiên có hai viên đan dược.
Cố Thanh Sơn liền lấy ra một viên, đặt trong tay quan sát cẩn thận.
Phẩm chất đan dược hoàn hảo, ngay cả lớp sáp phủ mỏng ở bề mặt ngoài cũng không thấy bị tróc ra.
Đan dược màu xanh nhạt tản mát một mùi thơm dịu nhẹ, khiến người ngửi bỗng cảm thấy phấn chấn.
Đây chính là đan trị thương.
Đan dược trị thương là loại thuốc thêm máu cấp thấp nhất, nếu là ở quá khứ Cố Thanh Sơn còn chẳng thèm nhìn, nhưng bây giờ trùng sinh, tu vi ngày xưa trở về số không, toàn thân vết thương chồng chất, hai viên đan trị thương lại trở thành báu vật vô giá.
Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi: "Toàn bộ quân doanh chỉ còn lại hai viên đan trị thương thôi sao?"
Triệu Lục thở dài, nói: "Đúng vậy, sau khi người chết hết, đường tiếp tế bị chặt đứt, không chỉ là đan dược, các loại vật tư khác cũng đều thừa không bao nhiêu."
Cố Thanh Sơn im lặng một chốc, chợt nghĩ tới một chuyện: "Trong quân doanh còn linh thạch không?"
Triệu Lục nói: "Không còn."
"Vậy thì không xong." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Triệu Lục vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Cố Thanh Sơn nói: "Pháp trận ẩn nấp của doanh địa đã rất suy yếu, không có linh thạch bổ sung, pháp trận chẳng mấy chốc sẽ biến mất."
Triệu Lục rùng mình một cái, đứng lên, điên cuồng xông ra ngoài.
Pháp trận ẩn nấp nếu dừng lại, yêu ma lập tức có thể phát hiện quân doanh nơi đây, đến lúc đó tuyệt đối là thập tử vô sinh.
Khó trách mấy ngày trước lúc hai tên giáo úy gần đi, trong ánh mắt ngập tràn một nỗi tuyệt vọng.
Cố Thanh Sơn xem hắn lao ra, lại đợi tầm mười mấy hơi thở sau thì bên ngoài truyền đến một tiếng "vù vù" nhẹ.
Tiếng vang này xuất hiện, cho thấy pháp trận đã lắp linh thạch mới và khởi động lần nữa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng này, Cố Thanh Sơn mới thoáng thở hắt ra.
Triệu Lục quả nhiên tư tàng linh thạch.
Trong thế giới này, mỗi một con người đều là chân thật, có máu có thịt, nếu như xem bọn họ thành NPC không trí tuệ, thì sẽ gặp phải khá nhiều thua thiệt.
Từ rất lâu, Cố Thanh Sơn đã biết đạo lý này.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Lục lê bước chân nặng nề trở về, dựa vào vách tường chầm chậm ngồi xuống, bụm mặt khóc lên.
Cố Thanh Sơn nói: "Khóc cái gì?"
Triệu Lục nói: "Lúc này linh thạch đã thật sự dùng hết, đợi đến lần pháp trận không hoạt động tiếp theo, chúng ta đều sẽ bị yêu ma giết chết."
Cố Thanh Sơn im lặng chốc lát, nặn ra đan dược trong miếng sáp phủ, một ngụm nuốt xuống đan trị thương, bắt đầu thử cảm ứng linh lực trong cơ thể.
Mới đầu hắn còn có chút thấp thỏm, không biết có thể cảm ứng linh lực hay không.
Không nghĩ tới tất cả đều rất thuận lợi, linh lực trong đan điền hưởng ứng kêu gọi của hắn, phối hợp hắn đem dược lực khuếch tán đến các nơi trong cơ thể.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, miệng vết thương các nơi cũng xuất hiện ngứa ngáy.
Vết thương đã bắt đầu khép lại.
Đợi đến lúc dược lực tiêu hao hầu như không còn, Cố Thanh Sơn mở mắt lần nữa, đã là hơn nửa đêm.
Cố Thanh Sơn đứng lên hoạt động một lát, phát giác cơ thể tốt hơn nhiều, rất nhiều miệng vết thương đều kết vảy mới.
Triệu Lục còn canh giữ kế bên, buồn ngủ mà đầu gật gù, thấy Cố Thanh Sơn tỉnh, tha thiết hỏi: "Thế nào, thân thể ngươi tốt thêm chưa? Có thể dẫn ta trốn chung khônng?"
Câu nói sau cùng như nói ra tiếng lòng của hắn,
Nếu không phải vì chuyện này, chỉ sợ đan trị thương hắn cũng sẽ không lấy ra.
Cố Thanh Sơn thật thà nói: "Tốt rất nhiều, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục sức chiến đấu, chỉ sợ còn cần mấy ngày."
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi."
Triệu Lục thất vọng đứng lên, quay người rời khỏi.
Sau khi Triệu Lục đi, Cố Thanh Sơn ngồi một mình trên mặt đất, lâm vào suy nghĩ.
Ở niên đại cũ của hắn, yêu ma trong trò chơi đã sớm tiến vào thế giới hiện thực, hủy diệt văn minh trật tự của nhân loại.
Người sống sót chỉ có thể kéo dài hơi tàn, trơ mắt chờ tận thế tới.
Tất cả đều đi đến cuối đường.
Bây giờ nhớ tới, thật ra trước lúc trò chơi xuất hiện thì cũng đã có rất nhiều manh mối quỷ dị.
Lúc ấy, mỗi đất nước trong thế giới hiện thực đều dồn dập tuyên truyền trò chơi.
Lương thực, tiền tài, sắc đẹp, tất cả đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ trong trò chơi.
Các nơi trên thế giới cũng xuất hiện nhiều chuyện kỳ dị, những chuyện này đều bị cao tầng của con người giữ kín, người bình thường không hề hay biết.
Cho đến khi thanh vũ khí thứ nhất bị người chơi đem vào thế giới hiện thực, con người mới phát hiện rằng nó không phải trò chơi, mà nó là một thế giới hoàn chỉnh.
Tất cả mọi người điên cuồng lao vào trò chơi.
Nhưng yêu ma trong trò chơi thật sự quá kinh khủng, gần như khiến người ta tuyệt vọng.
Cho dù có hàng trăm triệu người tràn vào trò chơi, trợ giúp người dị giới chống lại yêu ma, nhưng mỗi một chiến dịch mang tính quyết định, con người vẫn cứ thua hoàn thua.
Cho đến chiến dịch cuối cùng thì trò chơi tuyên bố trên toàn server rằng một khi chiến dịch thất bại, yêu ma sẽ chiếm lĩnh thế giới trò chơi, bước đầu xâm lược thế giới hiện thực.
Thế giới hiện thực sắp triệt để bị yêu ma hủy diệt.
Toàn bộ thế giới thực lâm vào điên cuồng.
Mỗi một con người trên năm tuổi đều bị buộc tiến vào trò chơi thành lập tài khoản.
Theo lời tuyên truyền của dư luận rằng dù có là một nhân vật sơ cấp không có lực công kích, thì chí ít cũng có thể ngăn cản một lần tấn công trong chiến đấu cho đại đội.
Nhưng cuộc chiến dịch cuối này, con người vẫn bị thua.
Chỉ có công hội quốc gia do Cố Thanh Sơn dẫn dắt mới hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, thành công tiến đến việc giết chết Ma Chủ cuối cùng.
Trong khi người chơi của hắn đều chết, Cố Thanh Sơn đã đánh Ma Chủ rơi xuống Vạn Cốt Nhục Tòa, mắt thấy có cơ hội giết chết Boss cuối.
Thì vào lúc này, tiếng thông báo nặng nề của hệ thống liên tục vang lên hai lần.
“Vị thần linh cuối cùng của con người đã vẫn lạc, vương thành bị công phá, chiến dịch bị phán định: Loài người thất bại.”
“Trò chơi kết thúc, kết giới bảo vệ sụp đổ, thế giới hiện thực sắp bắt đầu hủy diệt.”
“Ầm” ——
Tiếng nổ to vang lên, mọi người bị cưỡng chế lần lượt rời khỏi trò chơi, trơ mắt nhìn tận thế tiến đến.
Thừa dịp còn chưa bị cưỡng chế rời khỏi, Cố Thanh Sơn bất chấp giơ binh khí, dùng sức đâm về hướng trái tim Ma Chủ.
Chưa kịp thấy kết quả, Cố Thanh Sơn chỉ thấy mắt tối sầm lại, bị cưỡng chế đưa ra trò chơi.
Nhưng hắn lại không trở về thế giới thực mà là hoàn toàn mất đi tri giác.
Trong mơ hồ, Cố Thanh Sơn lờ mờ nghe thấy được máy móc thông báo.
“Người chơi Cố Thanh Sơn giết chết Boss cuối, gieo xuống mồi lửa cuối cùng cho thế giới thực đầy rẫy tuyệt vọng, đặc biệt trao cho phần thưởng cuối cùng.”
Cố Thanh Sơn cảm giác trong tay có thêm một thứ gì đó, sau đó thì mất đi ý thức.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã ở trong hố người chết ngoài quân doanh.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn lắc đầu, thở dài tiếc hận.
Đáng tiếc, trò chơi phát hành mười năm hắn cũng chưa nghe qua việc về phần thưởng cuối cùng.
Thật muốn biết nó là cái gì.
Không đúng, chờ đã.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nhớ lại một việc.
Lúc tỉnh lại trong đống xác chết, trong tay mình hình như cầm cái gì đó.
——Thanh đoản kiếm này!
Cố Thanh Sơn bông cúi đầu nhìn lại.
Đoản kiếm vẫn cắm trên mặt đất kế mình.
Đây là một thanh đoản kiếm màu vàng, thân kiếm không có một hoa văn phức tạp dư thừa nào, ánh sắc tràn đầy.
Khi Cố Thanh Sơn nhìn chăm chăm vào nó, còn có thể trông thấy một lớp ánh sáng màu vàng nhạt ẩn hiện trên đoản kiếm.
Cố Thanh Sơn nhớ lại từng giờ từng phút, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Trước lúc giết Ngũ Trưởng, thanh kiếm này đã trong tay hắn.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy đoản kiếm thuận tay cực kỳ nên không có tìm vũ khí khác trong đống xác chết.
Chuôi kiếm này vốn dĩ đã chôn giấu trong đống xác chết, hay là được mang ra từ trong trận chiến cuối cùng của mình?
Cố Thanh Sơn cầm đoản kiếm do dự hồi lâu, mới thúc đẩy linh lực trong đan điền tiến vào bên trong đoản kiếm.
Trong chớp mắt mà linh lực tiến vào đoản kiếm, ánh sáng vàng trên đoản kiếm tăng mạnh, khuếch tán thành một mảng sáng màu vàng óng khổng lồ.
Một ý niệm mang theo nỗi uy nghiêm tang thương nhàn nhạt lan ra từ đoản kiếm.
“Vượt biên thành công, bắt đầu kích hoạt.”
Tiếng máy móc lạnh lùng vang lên.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Cố Thanh Sơn luôn cảm thấy tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống mang theo sự kích động khó dằn nổi.
Sau một khắc, đoản kiếm trên tay Cố Thanh Sơn nổ tung thành vô số điểm sáng vàng.
Những điểm sáng này nổi bồng bềnh giữa không tùng, xoay quanh Cố Thanh Sơn hai vỏng rồi tràn vào giữa lông mày hắn.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm, thức hải trống rỗng, cả người chết trân không thể nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, tiếng máy móc lạnh lùng mang theo cảm giác mỏi mệt nồng nặc phát ra thông báo.
“Kích hoạt thành công, giao diện thao tác của Chiến Thần hiện đã mở ra.”