Dịch: Diệp Anh
Nơi đây là khu dân nghèo, nơi mà trên đường xá chẳng những không có lấy một cái máy theo dõi mà cả người đi lại cũng không bao nhiêu.
Đối phương chọn một nơi rất không tệ, thời gian cũng rất hợp để giết nguời diệt khẩu.
Nhưng châm chọc là điều này ngược lại xóa bỏ lo lắng của Cố Thanh Sơn.
Ở xa xa, một tiếng còi báo động vang lên.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc Phi Toa cảnh sát cỡ nhỏ đang bay tới từ không trung.
Xung quanh không có bất kì ai, không có khả năng có người báo cảnh sát, thời gian cảnh sát trùng hợp như vậy chỉ có thể là do đã chuẩn bị sẵn.
Theo tình thế phát triển bình thường thì mình hẳn phải bị đâm chết, sau đó cảnh sát qua đây nhặt xác, nhặt kèm luôn chủy thủ làm biên bản hiện trường để qua loa cho xong.
Rồi đến khi Tô Tuyết Nhi hay tin phái người tới xem xét, cũng chỉ có thể không tìm được gì.
Đến ngày mai ắt sẽ có người tự thú, lí do là uống nhiều gây xung đột, lỡ ra tay nặng.
Người đã chết, Tô Tuyết Nhi còn có thể làm gì?
Rồi mọi chuyện sẽ dừng ở đó.
Cố Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Phi Toa cảnh sát cỡ nhỏ kia, nắm lấy tên thanh niên duy nhất còn sống trên mặt đất rồi cơ thể nhanh chóng lẩn vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì.
Sòng bạc.
Nhiếp Vân lướt thoáng bài trong tay, nói: “Chia bài đi, ta chơi tiếp.”
Cô gái chia bài nhịn không được lau mồ hôi trán, hít sau một hơi xong chia bài cho hai người chơi.
“Nhiếp thiếu, không cần phải chơi lớn như thế.” Người đàn ông to lớn mang kính đen ngồi đối diện nói.
Sau lưng người đàn ông mang kính đen có một bóng hình yểu điệu lấp sau thành ghế, đầu cũng không lộ ra.
Nhiếp Vân chẳng quan tâm: “Chẳng qua là 20 triệu, không chơi nổi thì ngươi có thể vứt bài.”
“20 triệu ta không để vào mắt, nhưng ngươi muốn lấy cô nàng đầu bảng trên tay ta thì ta lại không đành lòng.” Người đàn ông kính đen nói.
“Ta không muốn ngươi cô ta, ta muốn mạng của cổ.” Nhiếp Vân nói.
Cảm nhận bóng dáng yểu điệu ấy đang run nhẹ, người đàn ông kính đen cười khổ: “Đầu bảng của ta không bán mình, ngươi tha cho cô ta đi, ta đưa cho ngươi hai cô cực phẩm, thế nào?”
Nhiếp Vân nói: “Con đàn bà này dám giội rượu lên mặt ta, ta phải dùng mạng của ả dạy cho ả hiểu một số chuyện.”
Một người đàn ông trung niên mặc sơ mi màu trắng thắt nơ đen đi tới, nói nhỏ bên tai Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân đánh một hắn ta một bạt tai, quát: “Không phải là nói không có vấn đề sao?”
Người đàn ông kia cúi đầu nói: “Xin lỗi thiếu gia, xin cho ta khoảng một tiếng đồng hồ, ta sẽ đích thân đi giải quyết mọi sự.”
Nhiếp Vân nói: “Cho ngươi nửa tiếng, nếu còn không làm xong nhiệm vụ thì ta sẽ trình lên gia tộc để lấy lại biệt đãi Đại cung phụng của ngươi.”
Người đàn ông kia hơi khựng người, quay người bước nhanh ra ra.
“Sao rồi, Nhiếp thiếu, có chuyện gì phiền lòng sao, không bằng để cho ta giải quyết giúp.” Người đàn ông mang kính đen nói.
Nhiếp Vân hừ một tiếng, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Người đàn ông mang kính giang tay ra: “Đơn giản thôi, ta giải quyết vấn đề thay ngươi, ngươi tha cho đầu bảng của ta.”
Nhiếp Vân nghĩ ngợi rồi bỗng cười nói: “Không bằng chúng ta làm chuyện kích thích hơn đi.”
Người đàn ông kính đen âm thầm kêu khổ, trên mặt lại hớn hở nói: “Mời Nhiếp thiếu nói.”
Vốn dĩ hắn ta cũng không cần phải quan tâm thể diện của một tên thiếu gia ăn chơi như vậy, nhưng Nhiếp Vân lại là thế gia Quý Tộc lớn nhất trừ Tô gia ra trong 3 khu vực của quận Trường Ninh.
Người đàn ông mang kính trà trộn giữa hắc - bạch đạo đã lâu, hiểu rất rõ rằng nếu muốn làm việc trên đất của người ta thì không nên đắc tội tên đại thiếu gia trước mắt.
Nhiếp Vân loay hoay quang não truyền tin của mình một phen, chiếu hình lên phông máy chiếu màu trắng trên tường.
Nhiếp Vân nói: “Đây là thuộc hạ của ta, ta vừa ra lệnh cho hắn mở hình chiếu trực tiếp, chúng ta có thể nhìn thấy hắn đang di chuyển rất nhanh.”
Người đàn ông mang kính gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nhiếp Vân nói: “Hắn sẽ đi giết một người, chúng ta sẽ cược xem hắn phải dùng bao nhiêu chiêu mới có thể giết chết kẻ kia.”
Người đàn ông mang kính hơi chần chờ: “Đối phương là ai?”
“Một học sinh nghèo… đúng rồi, ta cá là một chiêu mất mạng.” Nhiếp Vân nói xong, ra lệnh vào bộ đàm một tiếng.
Người đàn ông mang kính cười khổ: “Thuộc hạ của ngươi là Võ Đạo Tông Sư, có thể giết tất cả Võ Giả năm sao trở xuống chỉ bằng một chiêu.”
Một khi Võ Giả đến trình độ chín sao mới có cơ hội trùng kích cảnh giới Tông Sư.
Khi đến cảnh giới Tông Sư thì cũng đã triệt để từ biệt phạm trù của một phàm nhân, ngay cả quân đội cũng không đối phó được tồn tại như thế, trừ khi xuất động một đám Cơ Giáp Chiến Đấu mới có thể chiến thắng.
Võ Đạo Tông Sư có địa vị bằng với một tên Quý Tộc, ai ai cũng tôn sùng, ai ai cũng ngưỡng vọng.
“Ngươi có cược hay không, không cược ta trở mặt bây giờ, vậy cũng đừng có trách ta không nể mặt.” Nhiếp Vân không nhịn được.
“Được rồi,” người đàn ông mang kính hít một hơi thật sâu, “Vậy ta cũng chỉ có thể cược hắn một chiêu không giết chết được thằng nhóc nghèo đó.”
“Vậy mới đúng chứ, nếu như ngươi thắng, ta sẽ bỏ qua cô ả đầu bảng của ngươi.” Vẻ mặt Nhiếp Vân đắc ý.
“Nếu ta thua thì sao?”
Nhiếp Vân nói: “100 triệu cộng với thi thể của cô ả.”
Mặt người đàn ông mang kính giật giật, đang muốn từ chối thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói: “Cược với hắn.”
Người đàn ông mang kính nhỏ giọng nói: “Thua làm sao bây giờ.”
Bóng dáng yểu điệu kia ngừng run, nói nhỏ: “Thua thì giết sạch toàn bộ Nhiếp gia, sau đó lột sạch hắn thiêu ba ngày.”
Người đàn ông mang kính lạnh người, biết người kia không có ý muốn nhịn nữa.
Hắn nhìn Nhiếp Vân đang ngang ngược đối diện, âm thầm thở dài một hơi, “Được rồi, ta cá là được.”
Nhiếp Vân vỗ tay từng tiếng, vừa cười vừa bưng ly rượu lên nói: “Rất tốt, vậy thì chúng ta cũng nên yên lặng quan sát Hung Hổ đi săn - xem Võ Đạo Tông Sư giết người cũng là một sự hưởng thụ.”
Ở bên kia, tên Võ Đạo Tông Sư phụng mệnh giết người đang nhanh chóng di chuyển.
Đêm đã khuya, ánh đèn mờ tên trên phố xá không ngừng lướt qua trên bóng dáng hắn, cả thành phố đang chìm vào cơn say ngủ, động tác của hắn linh hoạt nhẹ nhàng không lộ một xíu tiếng vang, càng không quấy rầy một ai đang say giấc.
Hắn là Đại cung phụng của Nhiếp gia, tình cách hung mãnh tàn nhẫn, trước giờ ra tay thì phải có người chết nên đã xông xáo được một thanh danh to lớn, được giới Võ Đạo gọi là “Hung Hổ”.
Tên nhóc nghèo kia ở trên một tòa lầu trong khu dân nghèo, tầng 22, gian phòng thứ 3 đếm từ trái sang.
Hung Hổ rất rõ ràng tình huống nhiệm vụ của mình.
Mở cửa, xông vào, giết đối phương, chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng hắn sẽ không chủ quan, dù sao đám người đã sắp xếp lúc trước không có tí tin tức gì, liên lạc không được mà cũng không tìm thấy vị trí.”
Chuyện hơi kì lạ.
Đang nghĩ ngợi, máy truyền tin bỗng nhiên vang.
“Hung Hổ, người đang trên tay ta.”
Hung Hổ hơi bất ngờ, đáp lời: “Không phải đã kêu các ngươi trực tiếp giết hắn sao?”
“Không không không, ta cảm thấy giá cả cần phải bàn bạc lại.”
Khốn thật, thì ra là như vậy, Hung Hổ mắng thầm.
Nhưng đám rác rưởi dưới thế giới ngầm này dám tạm thời tăng giá như thế, chẳng lẽ thanh danh của Hung Hổ ta đã không còn có thể chấp nhiếp bọn chúng sao?
Hung Hổ cười dữ tợn, cố gắng để giọng điệu mình trông có vẻ bình tĩnh, “Giá cả đương nhiên có thể bàn lại, các ngươi đang ở đâu?”
“Ta đang chờ ngươi ở chỗ thằng nhóc nghèo, tin rằng ngươi đã biết rõ địa chỉ.”
Máy truyền tin bị dập.
Hung Hổ giận dữ quát một tiếng, một quyền đánh sập biển quảng cáo bên đường.
Dám nói giá cả với ta sao, chờ xem, thanh danh Hung Hổ của ta cũng phải kêu chơi.
Hắn tăng nhanh tốc độ hành động, người hắn như một viên sao băng lướt ngang bầu trời.
Sau năm phút, Hung Hổ đã đứng ở tầng 22 chung cư, sau khi phân rõ số phòng đã một cước đá bay cửa chống trộm.