Chú Không Thể Nhẫn

Editor: Cẩm Hi

Một nhà Mục gia hiện tại đều đã có chút ngốc, so sánh với Diệp gia, nhưng xem ra Diệp gia đã sớm gặp qua bộ dáng ân cần này của anh nên thoạt nhìn trấn định hơn nhiều —— Diệp Thần nhíu nhíu mày, hình như là muốn nói gì đó, nhưng lại bị vợ ông bất động thanh sắc ở phía dưới bàn nhẹ nhàng chọc chọc sau thắt lưng, mặt liền không biểu tình thu hồi lại tầm mắt, cúi thấp đầu không rên lấy một tiếng ngồi uống trà.

Tuy mẹ Diệp ngăn cản chồng mình đang chuẩn bị làm khó con rể, nhưng mà cũng chỉ là ngăn cản như vậy —— thấy chồng mình không mở miệng làm khó dễ nữa, bà cũng rất nhanh liền thu hồi lại tầm mắt, như là cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ duỗi tay ra sờ sờ đỉnh đầu con gái, giúp cô sửa lại tóc mai có chút loạn, lại đối với ánh mắt cầu xin giúp đỡ của con gái làm như không thấy.

Không khí lập tức có chút ngưng đọng cùng xấu hổ.

Diệp Dung hơi khẩn trương, lại cảm thấy có chút đau lòng, hơi có chút bất an mà nhìn vào mắt Mục Nhạc.

Mục Nhạc cầm tay cô. Anh giống như cũng không cảm thấy có chỗ nào không được tự nhiên, thậm chí còn trả lại cho cô một nụ cười trấn an —— so với thái độ kiên quyết phản đối ban đầu, thì thái độ không phản đối cũng không đồng ý như bây giờ thật sự là một tiến bộ vô cùng to lớn.

"Tất cả mọi người đều tới rồi, vậy ăn cơm đi." Người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, là thọ tinh đêm nay Mục Lĩnh —— ông đại khái có thể xem như là người biết được tâm tư của Mục Nhạc sớm nhất, nên khiếp sợ, nên lo lắng đều sớm trải qua, ngược lại lúc này lại thành người trấn định và tự nhiên nhất. Người đàn ông bốn mươi chín tuổi đứng dậy, cười cười, rồi sau đó giơ ly rượu lên hướng về phía mọi người, "Cảm ơn mọi người đã tới dự sinh nhật tôi, đều là người một nhà cả, liền tùy ý đi, không cần khách khí."

Thọ tinh là lớn nhất, nếu Mục Lĩnh đã mở miệng, mọi người nơi nào còn không nể mặt, lập tức đồng thời nâng ly chạm cốc thăm hỏi —— trong lúc nhất thời bia qua rượu lại, bầu không khí rất nhanh liền náo nhiệt tự nhiên trở lại.

Mục Nhạc ăn không nhiều lắm, nói lại càng ít, ngược lại hơn phân nửa thời gian của anh là giúp Diệp Dung gắp đồ ăn, ôn nhu dỗ dành cô ăn nhiều một chút, nếu không thì chính là ân cần chu đáo giúp ba mẹ vợ tương lai bưng trà rót nước.

Mục gia trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt, giống như thẳng đến lúc này mới ý thức được thì ra ngày thường người này thoạt nhìn lãnh đạm cấm dục, một khi thật sự ôn nhu săn sóc cư nhiên có thể làm được đến trình độ này, quả thực có thể làm cho người khác buồn nôn. Nhưng cố tình thời điểm anh làm những việc này thần sắc lại tự nhiên thong dong, thoạt nhìn giống như là chuyện đương nhiên. Nhìn một bữa cơm này, cư nhiên khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác "Vốn dĩ là nên như thế".

Trước mắt bao nhiêu người, Mục Nhạc không dám sau khi ăn xong đem cô gái nhỏ mang về chung cư của mình, đành phải thành thành thật thật mà nhìn cô lên xe Diệp Thần, bị ba cô đưa về ký túc xá trường học.

Mục Lĩnh tính tiền xong từ khách sạn đi ra, liền thấy con trai đang đứng ở cửa, yên lặng nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ lên xe. Mãi cho đến khi xe của Diệp gia hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, ông lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con trai.

"Con không có việc gì." Thiếu niên lắc lắc đầu —— cậu vừa rồi cũng uống không ít rượu, trên mặt hơi hơi phiếm hồng mang theo cảm giác say, ánh mắt lại vô cùng rõ ràng. Thấy cha nhìn về phía mình mang theo vài phần lo lắng lộ ra ngoài, thiếu niên hít một hơi thật sâu, khóe miệng hơi hơi kéo ra một độ cong, thấp giọng nói, "Cô ấy có vẻ hoạt bát hơn nhiều so với trước kia, vậy là tốt rồi."

Dừng một chút, cậu mới rũ mi mắt, thanh âm nhẹ đến dường như không thể nghe thấy: "Con không bằng chú nhỏ, con không làm được như vậy."

Cậu chỉ biết Diệp Dung quá mức ngoan ngoãn an tĩnh, không đủ hoạt bát, lại giống như trước nay đều không ý thức được —— thật ra cô vốn dĩ nên là một cô gái xinh xắn hoạt bát. Không phải cậu không ôn nhu săn sóc được Mục Nhạc, mà là không thể làm cho Diệp Dung trở nên hoạt bát tự tại được. Dù là hôm nay hay trước kia, cậu thậm chí đều chưa từng nghĩ tới, cô có lẽ chỉ là không thể hoạt bát, hoặc là —— cậu còn chưa đủ để khiến cô an tâm mà buông xuôi hết thảy, tùy hứng hoạt bát lên. Từ mười năm trước cho đến bây giờ, vẫn vẫn luôn là cô chiếu cố và nhân nhượng mình.

"Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi." Thiếu niên gần như là nói mớ, thanh âm ở trong đêm xuân nhẹ nhàng mà tiêu tán đi, không còn một chút dấu vết. Nhưng mà những mặt ngây ngô và lỗ mãng của cậu lại như là không biết từ khi nào bỗng nhiên liền được rút đi, đứng ở trong màn đêm cư nhiên cũng hiện ra vài phần trầm ổn và đáng tin cậy.

"Trở về thôi." Mục Lĩnh lại một lần vỗ vỗ bả vai con trai, có chút đau lòng, rồi lại nhịn không được có chút vui mừng.

Mục Tiêu gật gật đầu lên tiếng, lại một lần nữa nhìn thoáng qua hướng Diệp gia vừa mới rời đi, sau đó hít thật sâu một hơi, đi theo cha cùng nhau lên xe.

......

Trưởng bối hai nhà Mục Diệp đối với chuyện hai người kết giao vẫn bảo trì trầm mặc, vừa không đồng ý, nhưng cũng không có lên tiếng phản đối. Mục Nhạc gần đây da mặt ngày càng dày, rất nhanh liền thuận thế leo lên, được đằng chân lân đằng đầu mà đem việc này trở thành hai nhà ngầm đồng ý, càng thêm không kiêng nể gì —— trực tiếp đem cô gái nhỏ đóng gói từ ký túc xá dọn tới ở chung cư của mình.

Từ trước tới nay Diệp Dung luôn mềm lòng đối với anh, rốt cuộc cũng không thể cự tuyệt —— sau sinh nhật Mục Lĩnh mấy ngày, liền ở dưới ánh mắt chế nhạo của nhóm bạn cùng phòng thu thập đồ đạc dọn ra ngoài. Chỉ là các cô ở trong ký túc xá tình cảm vẫn luôn rất tốt, Diệp Dung ngược lại cũng không phải hoàn toàn dọn ra ngoài, một tuần có năm ngày đi học, ít nhất sẽ luôn có một hai ngày là ở lại ký túc xá cùng nhóm bạn cùng phòng, nằm trên giường đàm luận, giao lưu tình cảm.

—— đương nhiên, cô cũng không thể không cần mặt mũi mà nói ra, không chịu mỗi ngày cùng Mục Nhạc ở một chỗ là có một nguyên nhân quan trọng khác, thật sự là có chút ăn không tiêu với việc người nọ cứ "Dây dưa" không dứt.

Mấy ngày nay đều trôi qua một cách thư thái và ấm áp như vậy, Diệp Dung nhận được một phần chuyển phát nhanh —— Mục Nhạc đang làm cơm tối, Diệp Dung khó có dịp nghe được người gõ cửa, mở cửa mới biết được là đưa chuyển phát nhanh, trên món đồ có viết Mục Nhạc.

Diệp Dung trong lúc nhất thời cũng có chút sờ không biết đây là cái gì, dẫm dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp trở về phòng bếp hỏi Mục Nhạc. Mục Nhạc cũng không nói đây là cái gì, chỉ nói là đồ của mình. Diệp Dung cũng không hỏi nhiều, ôm hộp lộn trở lại, đem đồ đặt ở một bên trên bàn trà.

Giống như thường ngày sau khi ăn cơm xong, Diệp Dung tắm rồi trở lại phòng ngủ, liền thấy Mục Nhạc đã sớm tắm rửa xong, đang ngồi ở mép giường ôm cái hộp chuyển phát nhanh mới nhận lúc chiều tối kia, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Diệp Dung cũng không phải là người hay tò mò, chỉ là trong lòng ít nhiều cũng có chút tò mò. Thấy anh hình như cũng không có ý muốn che giấu, rốt cuộc cũng tò mò mà tiến lại gần nhìn nhìn —— nhưng mà chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, cô liền vội vàng xoay người muốn chạy.

"Đi đâu?" Mục Nhạc duỗi tay ra, dễ như trở bàn tay đem cô gái nhỏ đang muốn chạy trốn ôm vào trong lòng. Đem người ôm đặt lên trên đùi mình, xác nhận cô không còn cơ hội chạy trốn nữa, lúc này người đàn ông mới cúi đầu hôn lên lỗ tai trắng nõn hơi phiếm hồng của cô, thấp giọng nở nụ cười, "Chạy cái gì?"

"Em, em đi..." Cô gái nhỏ mở to đôi mắt mèo xoay chuyển, có vẻ đang nỗ lực tìm một cái lý do thích hợp. Nhưng mà vừa mới nhấc đầu lên liền thấy người đàn ông đang yên lặng nhìn chính mình, trên mặt phảng phất viết "Em có lấy cớ gì cũng vô ích thôi", cô gái nhỏ lập tức có chút ỉu xìu, rồi lại không cam lòng mà nhận mệnh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ lên thở phì phì mà hừ một tiếng, "Tại sao anh lại mua loại đồ vật này!"

Loại đồ vật này? Mục Nhạc theo lời nói của cô nhìn nhìn cái hộp, đưa tay cầm lấy cái tai mèo cài đầu ở bên trong, hướng lên trên đầu cô gái nhỏ khoa tay múa chân một chút: "Lần trước em đáp ứng rồi."

Diệp Dung nhớ tới ngày đó anh một dùng "Đi giải thích lại với ba vợ một chút" để uy hiếp mình, thế cho nên chính mình mới không thể không đầu hàng, nhịn không được cắn cắn môi, đỏ mặt chỉ chỉ món đồ còn dư lại trong hộp:

"Vậy còn cái này? Em sẽ không đáp ứng đâu!"

"Cái này?" Mục Nhạc giúp cô đeo lên, thấy giữa một đầu tóc dài đen nhánh của cô có dựng một đôi tai mèo, đôi mắt đen lúng liếng mở tròn trịa, đỏ mặt đề phòng mà nhìn chính mình, giống như một con mèo nhỏ đang xù lông, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên, miệng đắng lưỡi khô. Cổ họng trên dưới khẽ nhúc nhích, người đàn ông cầm lấy món đồ còn lại trong hộp kia, lên tiếng giải thích, "Vòng cổ —— lục lạc. Thời điểm mua tai mèo vừa lúc thấy một bộ, cảm thấy cũng không tồi."

Thứ đồ kia được làm ra không khác gì vòng cổ cho mèo, chỉ là kích cỡ lớn một chút, rõ ràng không phải cho mèo mang, rõ ràng đây là cái món đồ tình thú. Diệp Dung sắc mặt lại càng hồng, muốn giãy giụa nhưng căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này, đảo mắt đã bị anh đè ở trên giường.

Thật ra Diệp Dung cũng không phải thật sự bài xích như vậy, chẳng qua là càng thẹn thùng nhiều hơn một chút, tính tượng trưng mà giãy giụa một chút, thấy anh nửa điểm ý tứ muốn từ bỏ cũng không có, cũng đành nhận mệnh. Cô gái nhỏ đỏ mặt nhìn người đàn ông đem vòng cổ đeo lên cho mình, có chút không được tự nhiên động động, đong đưa khiến lục lạc lập tức phát ra tiếng vang thanh thúy. Diệp Dung có chút khẩn trương mà ngẩng đầu, lập tức liền chạm vào ánh mắt chăm chú của người đàn ông—— ánh mắt đen nhánh như mực, tựa như bùng lên hai ngọn lửa nóng bỏng.

Diệp Dung trong nháy mắt kinh hãi.

Sau đó không đợi cô có phản ứng, đã bị người đàn ông đè xuống giường hôn đến che trời lấp đất.

Nhưng mà ngoài dự đoán, nụ hôn này không hề vội vàng và cường thế như vậy, lại vẫn mang theo nồng đậm khắc chế và ẩn nhẫn như cũ, giống như chẳng bận tâm ở thời điểm làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy, anh lúc nào cũng nhớ kỹ muốn che chở cô, trấn an cô, không dám dọa đến cô.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, cong mặt mày, thuận theo mà bám vào lưng anh, thử chậm rãi thăm dò hôn đáp lại anh.

Được cô đáp lại, người đàn ông lại càng thêm nhiệt tình nhưng vẫn không có mất đi ôn nhu che chở như cũ.

......

Tháng sáu, Từ Ký tham gia thi đại học.

Diệp Dung từ ngày đó đã nhìn ra gì đó, cũng bắt đầu cố ý giảm bớt cơ hội đơn độc chung của hai người. Nhưng mà thi đại học là chuyện liên quan đến đại sự cả đời, Từ Ký lại không có cha mẹ chiếu cố, Diệp Dung rốt cuộc cũng không yên lòng, tự mình đưa cậu đi thi.

"Tớ không khẩn trương. A Dung cậu yên tâm, tớ không có vấn đề gì cả. Cậu cứ trở về trước đi."

Thiếu niên đứng ở cổng lớn của trường thi, nụ cười có chút ngượng ngùng như cũ, đáy mắt lại tràn đầy kiên định và chắc chắn.

Diệp Dung cười gật gật đầu, nhìn cậu bước đi kiên định, không nhanh không chậm đi vào trường thi.

Cuối tháng sáu, công bố điểm thi đại học. Từ Ký làm bài cực kỳ tốt, thậm chí còn tốt hơn so với dự đoán —— cư nhiên vinh dự dành được vị trí Trạng Nguyên của trường Khoa học tự nhiên.

Thời điểm Diệp Dung cùng Mục Nhạc đi tới Viện phúc lợi thăm bọn nhỏ thì đồng thời gặp phải phóng viên tới phỏng vấn "Tân khoa Trạng Nguyên". Thiếu niên ngượng ngùng đứng trước máy quay sắc mặt ửng đỏ, hình như là có chút khẩn trương, nhưng mà mỗi một lời nói cử động lại ứng đối khéo léo, trật tự rõ ràng.

Diệp Dung cười cười, không có tiến lên quấy rầy, liền đứng ở một bên nhìn thiếu niên nói chuyện từng chút một chậm rãi thả lỏng ra, trong những lời khen ngợi dần dần trở nên thong dong tự tin hơn nhưng lại không có nửa điểm kiêu ngạo tự đắc, nhịn không được khẽ nở nụ cười.

Bé gái trong lòng thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn, quơ tay múa chân chỉ chỉ vào Từ Ký —— cô bé đã có chút lớn hơn, Diệp Dung sức lực nhỏ, cô bé lại hưng phấn như vậy, cô suýt nữa thì không ôm nổi cô bé. Rồi rất nhanh Kỳ An đã bị một đôi tay ổn định vững chắc ôm đi.

Diệp Dung nghiêng đầu, liền thấy Mục Nhạc đang thoải mái đem bé gái ôm vào trong lòng mình. Nhân viên công tác của Viện phúc lợi cũng không quá nhiều, phần lớn đều là nữ, cô bé hình như chưa từng bị một vòng ôm rắn chắc rộng lớn như vậy ôm qua, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, theo bản năng mà vặn vẹo thân mình, lại phát hiện người ôm mình có cái ôm vô cùng ấm áp và ổn định vững chắc.

Cô gái nhỏ liền cao hứng cực kỳ, ghé vào ngực anh, mở to đôi mắt nhìn về phía thiếu niên đang tiếp nhận phỏng vấn ở bên kia.

Mục Nhạc sờ sờ đỉnh đầu cô, nghiêng đầu liền đối diện với tầm mắt ôn nhu đầy ý cười của cô gái nhỏ, động tác hơi hơi dừng một chút, bỗng nhiên liền hơi khom người tiến đến bên tai Diệp Dung, thấp giọng nói:

"Chúng ta về sau cũng sinh một bé gái đi? Đáng yêu giống em vậy."

Diệp Dung đỏ mặt, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ không tiếng động mà cong môi lên.

......

Mục Nhạc dường như mỗi ngày đều mong ngóng con mèo nhỏ của anh nhanh chóng lớn lên. Thời gian ba năm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mỗi ngày đều trôi qua vô cùng mỹ mãn, thời gian giống như trong chớp mắt liền qua đi, Diệp Dung cũng thuận lợi tốt nghiệp đại học. Gia cảnh Diệp gia đủ để cô không cần suy nghĩ đến vấn đề công việc, dứt khoát liền ở lại Viện phúc lợi công tác —— chuyện này làm cho bọn nhỏ ở Viện phúc lợi hưng phấn một trận.

Chỉ là bạn gái mỗi ngày đều bị một đám trẻ lớn bé bá chiếm, làm Mục Nhạc gấp đến độ cào tâm cào phổi. Hơn nữa tốt nghiệp xong không cần ở lại túc xá, Diệp Dung liền dưới hành trình "Bảo hộ" của Diệp Thần dọn về nhà. Liên tiếp vài ngày không thể cùng bạn gái gần gũi, người đàn ông bực bội đến độ dường như trên môi đều nổi mẩn, mỗi ngày đều chạy tới Diệp gia.

Thứ bảy khi Diệp Dung thật vất vả mới lười biếng bò dậy, rời giường ra khỏi phòng, không nghĩ tới lại thấy Mục Nhạc xuất hiện ở đây —— ba cô ngồi ở trong phòng khách đọc báo, sắc mặt lại như có chút trầm. Mục Nhạc ngồi ở đối diện ông thần sắc lại hết sức tự nhiên, cũng không mở miệng nói gì, chỉ thời thời khắc khắc chú ý tới ba vợ tương lai, chu đáo thêm trà và tiếp trái cây cho ông.

Diệp Dung gọi "Ba", liền thấy ba cô quay đầu lại, thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn mình một cái.

"Cháu đã tra qua, gần nhất chỉ có một ngày tốt chính là hôm nay." Trầm mặc hồi lâu Mục Nhạc đột nhiên mở miệng, nói ra một câu không thể hiểu được.

Diệp Thần đột nhiên quay đầu lại nhìn anh một cái, buông cái chén xuống —— chén sứ đặt trên bàn trà, phát ra một tiếng vang giòn tan.

Sau đó ông đen mặt đứng lên, động tác ôn nhu vỗ vỗ đầu Diệp Dung ở bên cạnh, nhưng còn không đợi Diệp Dung mở miệng dò hỏi, liền thấy ông sắc mặt nặng nề, không nói một lời đi lên lầu.

"Ba làm sao vậy?" Diệp Dung đi đến bên người Mục Nhạc, có chút hồ nghi mà nhìn anh một cái, "Anh lại chọc ông ấy tức giận?"

"Không dám, tôi đã đáp ứng em không gây bất hòa tranh cãi với ba vợ rồi mà." Người đàn ông lắc lắc đầu, thần sắc cực kỳ thành khẩn. Chỉ là lực chú ý của anh hoàn toàn không đặt vào chuyện này, cũng không đợi Diệp Dung tiếp tục đặt câu hỏi, anh đã giữ lấy tay cô, dường như có chút vội vàng mà thúc giục: "Chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu?" Diệp Dung ngẩn ra.

Sau đó cô liền thấy Mục Nhạc cong eo, từ trên vị trí ba cô vừa ngồi cầm lấy sổ hộ khẩu, ngay sau đó quay mặt đi tới yên lặng nhìn mình:

"Đi tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn —— hôm nay là ngày tốt nhất."

Thời điểm anh nói lời này, đáy mắt cư nhiên là có chút thấp thỏm cùng khẩn trương, nhưng trong lòng không biết khi nào đều đã tràn đầy vui sướng.

Diệp Dung nhìn sổ hộ khẩu trong tay anh, hơi hơi ngẩn người, giống như đã rõ ràng, lại vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nhưng cuối cùng ở trước ánh mắt khẩn trương chuyên chú của anh, toàn bộ đều hóa thành mềm mại ngọt ngào.

Cô gái nhỏ ở dưới ánh mắt khẩn trương của người đàn ông thì hơi hơi cong khóe miệng, cười nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được ạ."

Anh là anh Tiểu Nhạc của cô. Bọn họ đã từng lạc đường, may mắn sau đó đã lại một lần nữa tìm được nhau. Anh sẽ không bao giờ không cần cô, cô cũng sẽ không buông tay anh.

Có lẽ đã từng có bàng hoàng, từng có bất an, từng có ủy khuất, nhưng con đường về sau, cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, cùng anh nắm tay, từng bước một chậm rãi cùng nhau bước tiếp.

Rốt cuộc —— sẽ không sợ hãi nữa.

---Hoàn---

Spoil hố mới:

Chiến cơ màu đen xé rách trời cao,

Giống như kiêu long nơi vực sâu mang theo ngọn lửa nóng cháy phun trào,

Một khắc kia hắn ở ba ngàn thước trời cao bay lượn,

Cô ở bờ biển ngẩng đầu nhìn lên.

Hai năm sau tại nước Mỹ,

Một chiếc váy đỏ rực bên ngoài tấm kính màu trà pha lê đặc biệt rực rỡ giữa trời tuyết.

Bóng dáng như lửa như máu đỏ tươi của cô in sâu nơi đáy mắt hắn,

Giống như mưa rơi vào mặt sông phẳng lặng,

Lại từng chút đánh vào tim hắn,

Cho đến khi lan tràn vào hô hấp của hắn,

Lại tươi nhuận bắt mắt như thế.

Khi đó đầu ngón tay của hắn chỉ kém nửa tấc là có thể ôm cô vào lòng,

Cô lại nhào vào lòng một người đàn ông khác.

Một trận đấu tuyệt mỹ,

Chính là sự khởi đầu của ba người!

Đây là hố về dân quốc ạ! Mọi người thích dân quốc thì vào ủng hộ mình nhé!

Hố này sẽ được lấp sau tết nhé. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ ^_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui