Chú Là Của Em


“Phụt.

Thì ra là như vậy.

Lệ Minh Viễn tức giận: “Ông nội cái gì cũng nói với em sao?”
“Ặc.

Ông nội sẽ dạy em một vài thứ.

Anh cả lúc trước cũng là do ông nội một tay dạy dỗ, cho nên có rất nhiều chuyện đều lấy anh làm ví dụ để dạy em”
Lệ Minh Viễn nghe vậy, cũng không nói thêm cái gì.

Anh tự nhận là, trong công việc, mình vẫn còn có thể làm tấm gương cho mấy đứa em trai em gái được.

Dù sao, anh vẫn chưa hề nảy sinh chỗ sơ suất nào.
Liền nghe Lệ Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Em kể cho mọi người nghe một câu chuyện vô cùng thú vị”
Tô Noãn Tâm hiếu kỳ nói: “Chuyện gì lại vô cùng thú vị vậy?”

“Trong phòng nhân sự của anh Minh Ngọc có một cô gái đang theo đuổi anh ấy.

Ha ha, lần trước thời điểm em đi tìm anh ấy thì thấy được, cô bé kia còn đưa cơm trưa tự mình làm cho anh em ăn đó.”

Hòa ấy! Là nhân viên cũ, tư lịch hơn anh em nhiều”
Ánh mắt Lệ Minh Viễn hơi ám nói: “Lại là cô ta”
“Anh biết cô ta sao?”
“Bộ phận nhân sự và phòng kinh doanh của công ty có rất nhiều cô gái cặn bã.

Nghe Lý Mạnh nói qua, cái cô tên Khương An Hòa này chính là một trong những số đó.

Trước đó đã gây tai họa cho mấy nam sinh vừa tốt nghiệp đại học, dẫn đến người ta từ chức”
“Phụt.

Anh, anh có nghe không.

Cẩn thận đừng bị gây tai họa đó”
Khóe miệng Lệ Minh Ngọc co giật nói: “Anh biết.


Anh cũng không dễ bị lừa gạt như vậy”
“Anh thật sự biết rồi sao?”

Cô ta cùng trường phòng nhân sự có một chân.

Anh cả có biết không?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: giúp anh làm gián điệp vậy?”
Mấy đứa là đi làm, hay là đi Tô Noãn Tâm cùng Kỷ Hoài An nghe vậy thì trực tiếp cười phun ra.
Lệ Minh Thành cùng Lệ Minh Nguyệt, Lệ Minh Ngọc cũng đều nhao nhao cười ra tiếng.
Tô Noãn Tâm kém chút nữa đã bật cười đến rơi nước mắt.
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Có đến mức buồn cười như Vậy sao?”
Đám người nhao nhao biểu thị có.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Lại chơi thêm nửa tiếng nữa rồi trở về đi ngủ thôi”
“Chú lên lầu trước tắm rửa đi, lại đánh thêm mấy ván em liền lên đi ngủ”
“ừ”
Lệ Minh Viễn vừa đi, mấy người lại buồn cười nở nụ cười.
“Anh cả hiện tại thật là càng ngày càng thân thiết rồi anh họ”
Tô Noãn Tâm hiếu kỳ nói: “Chú nhà chị trước kia ở nhà không phải giống dạng này sao?”
“Khác biệt siêu cấp.

Trước kia, bọn em đều sợ anh cả, ở trước mặt anh đến lời cũng không dám nhiều thêm vài câu, đến cả ông nội vào tay anh cả cũng không lấy được điểm tốt gì, cũng đến cả chú nhỏ rất thích đối nghịch với anh ấy nhưng cũng không phải là đối thủ của anh cả, các bậc bố chú càng là không có cách gì với anh cả” Lệ Minh Nguyệt cười híp mắt nói.
Lệ Minh Ngọc cũng nói: “Anh cả trước đấy không thích cái nhà này, rất ít trở về, dù là lúc có việc cũng không vui vẻ trở về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận