Chú Là Của Em


Nhiếp Hạo hơi mím môi, nhận lấy bó hoa cô ta đưa tới: “Cảm ơn”
“Không mời em vào ngồi một chút sao?”
“Vào đi”
Nhiếp Hạo xoay người cất hoa tươi đi.

Kỷ Vân Như đóng cửa lại, trực tiếp đi đến phía sau anh ta, từ phía sau ôm lấy eo anh ta, nói: “Hạo, em nhớ anh lắm”
Khóe môi Nhiếp Hạo không khỏi cong lên một đường cong trào phúng.

Là nhớ anh ta?
Chứ không phải muốn làm à?
Chỉ là anh ta cũng không từ chối.

Đối mặt với Kỷ Vân Như, anh ta không từ chối được.

Hai người lấy tốc độ cực nhanh lăn giường, quấn quýt lấy nhau.

Giống như… Từng ấy năm đến nay vẫn vậy, vẫn dây dưa với nhau không rõ ràng như trước đây, Đều đã quen thuộc.

Bởi vì đã từng có vô số lần.

Không phải bắt đầu, cũng không phải kết thúc… Mà vẫn luôn trong quá trình tiến hành.

Minh Dao trên đường về nhà với Tô Noãn Tâm vẫn luôn có chút mệt mỏi, không dưng lại nổi tinh thần.

Tô Noãn Tâm không nhịn được bĩu môi nói” “Minh Dao thúi! Dẫn em đến đoàn làm phim quay phim, giờ quay xong đến cả đàn chị của em mà em cũng hờ hững lạnh lẽo “
Minh Dao cũng bĩu môi theo nói: “Em không có! Em chỉ lo lắng Nhiếp Hạo ở một mình sẽ cô độc”
“Trước khi vua màn ảnh Nhiếp người ta quen biết em, không phải cũng sống một mình đó sao, còn cần em phải nhớ mong ư?”
“Nhưng sau này anh ta có em, quen ở cùng với em, sau khi em đi chắc chắn anh ta sẽ không quen”
“Vậy thì em cũng đâu thể ở cùng anh ta cả một đời được!”
“Không được sao? Em đã hứa với Nhiếp Hạo, sau này sẽ dưỡng lão cho anh ta! Anh ta không phải chỉ có một mình, thế giới của anh ta còn có em nha!”
“Phụt….

Mẹ nó người không biết còn tưởng là cọn nhóc em đang nói chuyện yêu đương đấy”
Vẻ mặt cô bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em có ý nghĩ của em, chị tôn trọng em! Nếu em không muốn tách khỏi Nhiếp Hạo thì mau gọi cho Lục Viễn Phương nhà em, sắp xếp một lần gặp mặt đi.


Hai mắt Minh Dao không khỏi sáng lên nói: “Đúng vậy! Cái tiết mục bố con kia đã bắt đầu mở báo danh! Để em gọi điện thoại cho Lục Viễn Phương”
“Ừ, gọi đi”
Sau khi gọi xong, có thứ mà mình chờ mibf, tinh thần sẽ không khó chịu như thế nữa.

Lúc Lục Viễn Phương nhận được điện thoại của Minh Dao, ông ta đang ở bên ngoài ăn cơm nói chuyện làm ăn với bạn mình.

Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Lục Viễn Phương sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài tiếp điện thoại”
“Ha ha ha, chắc chắn là cô gái xinh đep nào qoi điên cho tổng giám đốc Lục rồi, đến cả anh em cũng né tránh”
Lục Viễn Phương nhíu mày: “Không sai, là cô gái xinh đẹp nhất trên đời!”
Lục Viễn Phương nói xong câu đó thì mở cửa đi ra ngoài.

“Bố ơi!”
Âm thanh ngọt ngào truyền vào tai khiến cho khóe môi Lục Viễn Phương cong lên: “Minh Dao tìm bố chó việc gì thế?”
“Bố đang bận sao?”
“Không bận lắm, đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn với người ta”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui