Chú Là Của Em


Những người đó đều là những kẻ dối trá, đạo đức giả.

Bé Anh đưa Tô Noãn Tâm cùng đi về phía phòng học của lớp họ, trên đường đi mấy người gặp một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ông đeo kính và ăn mặc giản dị.

Bé Anh vội vàng chào: “Chào hiệu trưởng ạ!”
Tô Noãn Tâm cũng nhanh chóng nói: “Chào chú hiệu trưởng ạ”
Hiệu trưởng nhìn vào camera phía sau người họ, ngạc nhiên nói: “Mấy người là?”
“Chúng tôi tới đây để quay một chương trình… đến trường học để tìm hiểu tình hình, sau đó đối với những khó khăn ở đây, chúng tôi sẽ tổ chức một hoạt động quyên góp.


Hiệu trưởng xua tay nói: “Đừng nói những điều phù phiếm đó nữa…tất cả đều chỉ là lời nói hay ngoài miệng, truyền ra bên ngoài cho thấy các người đã làm được chuyện tốt rất lớn… nhưng trên thực tế, đã có rất nhiều người tới chỗ trường chúng tôi rồi… tất cả đều không có gì là thiết thực, bọn trẻ vốn như thế nào vẫn là như thế ấy.

.


Tô Noãn Tâm ngạc nhiên nói: “Đã có rất nhiều người quay chương trình tới đây rồi sao?”
Hiệu trưởng cười mỉa mai: “Không phải chỉ là quay chương trình thôi đâu… họ còn công khai rằng mình đã quyên góp ngần này ngần kia tiền, tất cả đều là đồ dối trá! Đến để kiếm thể diện mà thôi! Vốn dĩ chưa bao giờ cho những đứa trẻ này bất cứ thứ gì thực tế cả!
Đoán chừng các người cũng cùng một giuộc với họ, tuyên truyền thông qua bọn trẻ xong liền đi thẳng, cái gì cũng không thấy nữa!”
Giọng điệu trong lời nói của hiệu trưởng có chút khó nghe.

Lệ Minh Viễn bước tới nói: “Đó là người khác, không phải là chúng tôi! Dù sao thì ông cũng là hiệu trưởng của một trường học nhỏ, đây là đang giáo dục cho học sinh của ông rằng bị lừa nhiều rồi thì không được tin tưởng bất kì người nào nữa ư?”
Nghe đến đây, hiệu trưởng không khỏi sững sờ.

Ông ta liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhìn lên nhìn xuống liền thấy không phải là một người tầm thường, sau đó liền cười khổ: “Tôi cảm thấy rất tức giận… cảm thấy bất lực thay cho những đứa trẻ ở đây!”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, ông hãy đem giới truyền thông đã từng tới đây, những người và nhóm chương trình đã hứa sẽ quyên góp nhưng lại không làm, ông hãy hướng mặt về phía máy quay và lên tiếng, khiến cho họ mất mặt như thế nào ở đây, bị đánh trở về như thế nào ở đây!
Chúng tôi không giống với họ… chỉ cần chúng tôi đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện, đây là chương trình truyền hình trực tiếp… rất nhanh thôi là người dân toàn quốc có thể thấy rồi, chúng tôi mà ở đây lừa gạt mọi người cũng chính là tự vả vào mặt mình”
Tô Noãn Tâm vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Hiệu trưởng sửng sốt, sau đó liền cười khổ: “Được rồi, tôi tin mấy người… còn về những chuyện trước đây vẫn là bỏ đi vậy, làm người để lại một đường, chúng tôi ở nơi nghèo khó này cũng không dám làm mất lòng người khác, bằng không họ đem chúng tôi ở đây làm gì thì chúng tôi ở đây cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi”
Lệ Minh Viễn hiểu ý gật đầu: “Vậy cũng được, tôi tôn trọng lựa chọn của mọi người… nếu như ông không yên tâm thì ngay bây giờ tôi có thể kí một thỏa thuận với ông”
Hiệu trưởng ngạc nhiên nói “Với danh nghĩa tập đoàn Quốc Doanh, tôi sẽ quyên góp xây dựng một Ngôi trường, xây dựng lại từ đầu Ngôi trường này, đồng thời cũng sẽ sửa chữa tất cả các con đường miền núi ở đây… chỉ cần bọn trẻ đến trường đều cần phải đi bộ, tất cả đường sẽ được sửa lại bằng phẳng, trả lương cho giáo viên và miễn phí tiền học cho bọn trẻ tới trường.


“Thỏa thuận gì cơ?”
Vẻ mặt hiệu trưởng như không thể tin nổi nói: “Chàng trai, cậu cũng quá khoa trương rồi đấy, người trước nói với tôi quyên góp mấy chục triệu, mấy trăm triệu, nhiều người còn hứa sẽ quyên góp nhiều hơn, mấy trăm vại tuy là cuối cùng bọn họ cũng không làm đến mức đó, nhưng cũng không khoác lác đến mức như vậy: “Tôi có thể lăn dấu vân tay, ký tên của tôi vào hợp đồng….

.

nếu như tôi nói được mà không làm được, ông có thể đến tòa án để khởi tố tôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận