Chú Là Của Em


Tân Kiên nhíu mày nói: “Rốt cuộc các người là ai hả? Lệ Minh Viễn tìm được các người từ đâu vậy? Nó trả bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả gấp đôi! Các người thả bọn tôi ra đi!”
“Chậc chậc chậc… còn cho răng có nhiều tiền thì thuê ai cũng được à, ông bác này thật sự là suy nghĩ viển vông đấy, xem ra tổng giám đốc Tân lừa được không ít đồ của bố mình nhỉ… có cần tôi nói cho mà biết tổng giám đốc của chúng ta là người như thế nào không?”
Tân Thiên rũ tròng mắt nói: “Không cần… Đi ra ngoài đi, Lệ Minh Viễn chỉ bảo mấy người bắt giam chúng tôi, cũng không có bảo mấy.

người đến đây làm cho tôi phải thấy sợ”
“Nhưng mà tôi chính là muốn nói như thế thì làm sao? Đại ca của chúng tôi đáng thương biết bao, từ nhỏ đã bị đuổi giết, ngoại trừ ông cụ Lệ ra thì trên thế giới này ngay cả một người yêu thương anh ấy cũng không có, sống đến tận năm ba mươi tuổi rồi thì bên người mới xuất hiện một người phụ nữ có thể sưởi ấm trái tim của anh ấy, để cho anh ấy có thể nếm được mùi vị khi làm đàn ông.

Nói tới đây thì đúng là thật đáng thương… Anh nói xem, cái người bị bệnh thần kinh kia của nhà mấy người động đến người phụ nữ nào không động, lại chạy tới đây động đến người phụ nữ của đại ca nhà chúng tôi là sao? Chuyện này đúng thật là không thể hiểu nổi mà”
Tân Kiên nhíu mày nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Bố, bố đừng hỏi nữa có được không?” Tân Thiên cảnh cáo nói.

Tân Kiên lại tức giận: “Còn có cái gì mà không thể hỏi chứ hả, đã rơi vào tình cảnh này rồi vẫn không biết rốt cuộc là đã đắc tội ai mà bị bắt tới đây”
“Bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi!”
“Vậy thì bố cũng muốn biết!!!”
Người đàn ông cúi người khom lưng, đi tới vỗ vỗ vai của anh ta nói: “Được rồi, nể mặt anh biết trái phải như này, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết… Đại ca của chúng tôi là hạng người gì… Còn chúng tôi thì là hạng người gì! Bên trong nhà họ Lệ tranh đấu với nhau, đại ca của chúng tôi từ khi còn bé đã bắt đầu không ngừng bị những người ở bên cạnh anh ấy đuổi giết… Nhưng lúc mà đại ca thật sự có năng lực chống lại là lúc anh ấy lên cấp ba học lớp mười hai… Tôi là một trong những người thuộc nhóm sát thủ đuổi giết anh ấy, cuối cùng lại suýt chút nữa bị anh ấy đánh giết ngược lại, mấy người nói xem đáng sợ biết bao chứ… Khi đó anh ấy mới chỉ là một con sói con có mười mấy tuổi thôi… Trong lần hành động đó chúng tôi có tổng cộng ba sát thủ chuyên nghiệp, cuối cùng một người chết… Còn là chết vô cùng thê thảm, còn hai người khác, trong đó có cả tôi, đều bị dọa sợ đến mức chân nhũn cả ra… Từ khi sinh ra đến giờ thì đó là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ đáng sợ như vậy… Lúc ấy cả hai người chúng tôi đều cho rằng mình gần như là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà mấy người thửa đoán xem sau đó như thế nào?”
Tân Nghĩa gần như là bật thốt lên: “Thế nào?”
Người đàn ông vỗ võ bờ vai của anh ta khen ngợi: “Hỏi rất hay…
Cuối cùng anh ấy nói với chúng tôi một câu, hoặc là chết hoặc là khuất phục… Lúc ấy chúng tôi cũng sợ đến choáng váng rồi, gần như là không chút do sự lựa chọn sự sống… Thậm chí còn bằng lòng nói cho anh ấy biết là ai mới chúng tôi đến giết anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không hỏi một câu nào.

Sau đó lại có rất nhiều người thiếu chút nữa là bị giết ngược lại đã khuất phục… Nhóm của chúng tôi cũng vì vậy mà càng ngày càng lớn mạnh hơn.

Cuối cùng… Một tổ chức sát thủ âm thầm được thành lập nên… Nhưng mà căn cứ của chúng tôi lại chủ yếu là ở nước ngoài, cũng không có ở trong nước… Tiền do chúng tôi kiếm được đến một đồng đại ca cũng không muốn, đều để cho chúng tôi hết, nhưng mà có một chuyện đại ca không cho phép chúng tôi làm chính là làm việc ác.

Nhìn một chút mà xem đại ca của chúng tôi lương thiện biết bao nhiêu, cuối cùng lại bị cái người phụ nữ có bệnh thần kinh kia của nhà mấy người dồn ép thành như vậy… Chúng tôi vốn là đang ở nước ngoài chơi đùa tốt biết bao nhiêu, cũng không có thiếu người xấu để giết, không thiếu tiền để xài, bây giờ lại bị gọi quay trở về để trông giữ mấy người các ngươi, việc này thật đúng là phí phạm nhân tài mà… Mấy ngày nay không có giết người rồi ngửi mùi máu tươi khiến cả người tôi cảm thấy vô cùng khó chịu… Nếu không thì mấy người cứ tiếp tục nói chuyện lớn tiếng một chút? Để xem ai nói to nhất thì tôi làm thịt người đó?”
Người đàn ông nói xong lời cuối cùng, giọng nói quả thật là khiến cho người ta phải cảm thấy rét lạnh.

Tân Kiên đã sợ đến mức không dám lên tiếng nữa… Vậy mà lại có thể là làm… Sát thủ… Chuyên nghiệp.

Hàm răng cũng đang run rẩy.

Vẻ mặt của Tân Nghĩa cũng trở nên trắng bệch, không dám nói lời nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận