Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tô Noãn Tâm không lừa các người, là thật”
Tiếng cười của Tân Viên trực tiếp im bặt.

“Lệ Minh Viễn… Anh không có lừa tôi đấy chứ?
“Cô có thể đến nhà họ Tiêu điều tra, mảnh đất kia là thông qua nhà họ Tiêu mua được, không chỉ cô nhóc kiếm lợi bốn trăm năm mươi nghìn tỷ, nhà họ Tiêu cũng v; “Lệ Minh Viễn! Anh thật tốt đó! Vì phụ nữ mà chơi lớn như thế?”
“Không liên quan gì tới cô! Nếu muốn tiền thì đừng động vào em ấy!”
“Tôi không thiếu tiền, tiên đối với tôi mà nói không có bao nhiêu quan trọng….

Tôi cảm thấy hứng thú với anh hơn, còn có hai ngày nữa, tôi chờ không kịp nha~”
“Vậy thì hôm nay gặp mặt?”
“Nhưng tôi vui lòng chờ….

Lệ Minh Viễn, cảm giác này thế nào? Sắp điên rồi nhỉ? Anh nói, nếu tôi bảo người chụp ảnh nude của Tô Noãn Tâm….

Đăng lên trên mạng, anh sẽ càng điên nhanh hơn nhỉ?”
“Cùng lắm là để anh với Tô Noãn Tâm trải nghiệm chuyện anh từng làm với tôi”
“Những chuyện kia đều là tôi làm, không liên quan gì tới em ấy!”
“Ha ha, vẫn là bảo bối như vậy sao… Nếu là vậy, anh chụp với tôi đi!
Dù sao ảnh nude của tôi cũng bay đầy trời, nhưng vẫn chưa từng chụp chung với anh… Nếu không, anh chụp với tôi, giúp tôi hot thêm phát nữa, tôi sẽ bỏ qua cho Tô Noãn Tâm? Thế nào?”
“Gửi thời gian với địa chỉ tới đây”
“Không vội, ba ngày vẫn còn hai ngày… Nếu không anh chuyển bốn trăm năm mươi nghìn tỷ của Tô Noãn Tâm cho tôi trước đi?”
“Để tôi nhìn thấy nhóc con bình an không có việc gì thì tôi sẽ chuyển”
“Vậy làm sao được, thời gian vẫn chưa tới mà”
“Thời gian nhất định phải là hai ngày sau, đúng không?”
“Đúng vậy”
Trước ngày đó, cô ta còn cần phải làm chuẩn bị.

Ví dụ như, nếu như chuyện đó thành công, Tô Noãn Tâm chết… Cô †a phải cao chạy xa bay, đồng thời thoát khỏi mấy người Nam.

Cô ta cần thời gian.

“Vậy gặp mặt rồi lại n‹ “Được”
Sau khi cúp điện thoại xong, đôi mắt che kín tơ máu của Lệ Minh Viễn cuối cùng cũng khôi phục lại một ít thần thái.

Nhóc con… Tạm thời không có việc gì là tốt.

Nếu đối phương đã có chuyện cần nhờ vả… Như vậy tính mạng của nhóc con tạm thời không cần phải lo.

Về phần Tân Viên.

“Cậu chủ, ăn chút gì đi”
Thím Lý đứng ở cửa, hốc mắt sưng đỏ.

Có thể nhìn ra là tinh thần rất là tiều tụy, đoán chừng là cả đêm hôm qua ngủ không ngon.

Lệ Minh Viễn gật đầu, đang định đứng dậy thì chân có chút tê rần, ngã trở lại.

Thím Lý vội vàng chạy tới nói: “Đây là do cậu chủ cả đêm không nhúc nhích nên bị tê chân… Trước tiên cần phải hơi hoạt động cho máu lưu thông”
“Ừm”
Lệ Minh Viễn hơi cử động hai chân, từ dưới đất chật vật bò dậy.

Hai ngày nay không cạo râu, râu ở căm có hơi nhú lên.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, cả người tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới thay quần áo đi xuống tầng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận