Chú Là Của Em


Lâm Xuân Mạn đi trên đường nói không ngừng: "Tôi biết có một cửa hàng có nhiều kiểu quần áo rất đẹp! Một chút nữa tôi sẽ đưa mọi người đi!”

Dương Diễm nói: Mạn với mức tiêu tiền của cô, chúng tôi không theo

nói nhiều, hôm nay tiêu bao nhiều sẽ do cậu Lâm thanh toán"

ha Mạn thật thô bạo, nhưng mà bỏ đi! Mẹ tôi có cho tôi

quần áo trong tiệm mà tôi thích rất mắc, có thể các cô không tiêu nổi,nhưng không sao.
Quan trọng là đợi khi các cô nổi tiếng, kiếm được thật nhiều tiền, lại mua cho tôi thật nhiều quần áo đẹp và túi xách nữa! Nên tôi đầu tư trước cho các

Dương Diễm dở khóc dở cười, nói: “Xuân Mạn cô thật là coi tiền như rác! Lỡ như chúng tôi không nổi tiếng thì sao!"

"Có tôi là cô chủ của công ty giải trí ở đây, không thiếu tài nguyên, các cô không muốn nổi tiếng cũng khó! Yên tâm đi, bố mẹ tôi đã gặp các cô, cảm thấy nền tảng của các cô rất tốt, đợi các cô tốt nghiệp muốn tìm công ty ký hợp đồng, tôi liền trực tiếp đưa mọi người đến công ty của nhà tôi làm diễn viên, các cô tuyệt đối sẽ nổi tiếng!"

"Phốc.
Có cô chủ cho người đi cửa sau như vậy, là đủ rồi!"

"Làm gì, tôi cũng là muốn bắt chuyệnvới các cô, đổi lại là người khác, tôi cũng không tốt như vậy đâu! Dương Diễm, Noãn Tâm, tôi thật sự thích làm bạn với các cô, cảm giác mỗi ngày ở cùng các cô rất vui vẻ! Các cô đừng đẩy tôi ra xa quá, sẽ tổn thương trái tim tôi.
Khiến tôi cảm thấy chưa thật sự hòa nhập với các cô.


Được rồi!


Lại nói chuyện này lần nữa, nếu không thuận theo cô ấy thì không được.


Dương Diễm và Tô Noãn Tâm im lặng không còn lời nào, liền nói: “Được rồi, lại đến nữa rồi!"

“Hì hì, tôi cảm thấy bộ này hợp với các

cô đó.
"

“Lâm Xuân, cô là một cô gái mưu mô

“Phụt, các cô mới là cô gái mưu mồ Con nhóc thối, hạ hạ hạ..Đừng cù tôi nữa."Trên đường đi đến trung tâm thương mại Đế Thành ba người vô cùng ồn ào

Cùng Lâm Xuân Mạn đi đến cửa hàng mà cô ấy nói.


Cô ấy là khách quen ở đây, vừa bước vào đã có nhân viên bán hàng bên trong tiếp đãi nhiệt tình.


Lần trước Tô Noãn Tâm đã đến cửa hàng cao cấp này với mẹ, cũng coi như là người có kiến thức.



Đây là lần đầu tiên Dương Diễm đến cửa hàng như vậy, vẻ mặ có chút không thoải mái.


Tô Noãn Tâm chớp mắt nhìn cô ấy, liền nói nhỏ bên tại cô ấy: “Diễm Nhi một chút bà thấy cái nào được, thì cứ lấy, cứ chọn đi, tôi có tiền!”

"Là tiền trong thẻ của mẹ bà sao?" Dương Diễm khinh thường nói.“Đúng rồi, có vấn đề sao?"

"Mẹ bà là bệnh nhân có nhiều tiền vậy sao, Tô Noãn Tâm bà an phận một chút đi! Đừng tiêu lung tung tiền của mẹ bà "

“Dương Diễm bà thật, ngốc, tôi cũng mẹ tôi không có tiền...Nhưng mẹ cho tôi thẻ vàng đen này, khẳng định là do chú hiếu kinh cho mẹ.
Dùng cũng không sao."

"Đúng nha!"

"Được đó.
Cũng đúng, chỉ là tiêu một ít...
Nhưng tôi cũng không thể tiêu tiền của bà, các cô chọn đi, tôi chọn cùng với bà, tôi cũng không thiếu quần áo."

“Diễm Nhì chúng ta đã nói rồi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng gánh! Bà dùng tiền của Mạn Xuân sẽ không vui, vậy của tôi thì bà cũng không vui sao?”

Dương Diễm cười khổ nói: “Thật ngại lắm...Hơn nữa, từ nghèo khó sang giàu cóthì dễ, nhưng từ giàu có mà sang nghèo khó thì rất khó.
Nếu sau này dưỡng thành thói quen xấu, thì sẽ tệ hơn."

"Có tôi ở đây bà sợ gì chứ! Sau này tôi là phu nhân giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh, đủ nuôi bà cả đời!"

“Phụt, nếu tôi được bà nuôi cả đời, thì bà phải phụ trách tôi cả đời đó!"


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận