Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn mất liên lạc, ông ấy không có bình tĩnh được như vẻ bên ngoài.

Cùng lắm là đang chịu đựng mà thôi.

Quả nhiên sau khi đến chỗ bố anh ta thì phát tác.

Ông cụ Lệ tức giận đừng đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nhìn thấy Tân Thiên đứng đó thì lập tức vung một cái tát.

“Súc sinh! May mà Minh Viễn còn làm anh em tốt với cậu! Nhà họ Tân các người còn là người sao? Cậu không bằng nổi nửa phần của Minh Viễn, cậu có biết không? Muốn được yên bình bên ngoài thì bên trong phải yên bình trước!”
“Đến ngay cả người nhà của cậu mà cậu còn không quản lý được, cậu làm tổng giám đốc Tân Thị cái rắm gì?”
“Mặt mũi của tổ tông nhà họ Tân accs người đều bị hai đời này của các người làm mất sạch!”
“Nếu ông cụ Tân nhà các người còn sống, đoán chừng sẽ phải lấy cái chết tạ tội!”
Sau khi ông cụ Lệ tức giận mắng xong câu này thì khí giận tận trời rời đi.

Tân Thiên cúi thấp đầu cười khổ một tiếng, không nói.

Tân Nghĩa và bà Tân từ trong một chỗ hẻo lánh đi r, vỗ vai của anh ta nói: “Anh, anh đừng để trong lòng, trong lòng người nhà họ Lệ có lửa giận, đoán chừng là xả lên đầu chúng ta…”
Tân Thiên lắc đầu nói: “Chuyện nhà họ Tân chúng ta sắp phải tiếp.

nhận không chỉ có mỗi chuyện vầy đâu… Tân Nghĩa, em phải trưởng thành”
“Anh… Vậy còn anh thì sao, mấy lời lúc trước của em là cố ý nói, không phải thất sự nghĩ vậy, anh vẫn luôn là anh trai ruột của em…”
“Nhưng mà em cũng nên trưởng thành”
“Nhà họ tần gặp phải nguy cơ rất lớn sao?”
“Ừ.

.

trừ phi Lệ Minh Viễn mang Tô Noãn Tâm bình an trở về, nếu không… nếu như Lệ Minh Viễn cũng xảy ra chuyện, ông cụ Lệ sẽ không nhịn được rời núi, đó cũng là một người hung hãn, Lệ Minh Viễn cũng là do một tay ông ấy dạy bảo lên.

Tân Nghĩa nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Vẻ mặt bà Tân xoắn xuýt nhìn anh ta nói: “Thiên… Con không sao chứ?”
Tân Thiên lắc đầu nói: “Không sao… Khiến mẹ nhỏ bận tâm rồi”
Bà Tân nhìn vẻ mặt Tân Thiên tiều tụy, đoán chừng ba ngày nay không có được ngủ ngon giấc.

Tân Thiên biết trời sinh bà ấy đã lương thiên nhỏ bé, ở nhà họ Tân chịu không ít oan ức.

Thấy bà Tân đau lòng nhìn anh ta, Tân Thiên cười khổ nói: “Con thật sự không có chuyện gì… mẹ nhỏ đi thăm bố đi”
“Bố con, ông ấy không sao chứ…”
Tân Thiên cười lạnh: “Có thì cũng là do ông ấy tự tìm”
Nói xong câu đó, anh ta trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Bà tần thở dài, trong lòng khổ sở nói: “Cái này là có chuyện gì chứ…”
Tân Nghĩa an ủi bà ta: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì… Tân Viên bị vậy là đáng đời, những người khác đều bị chị ta làm liên lụy, Tô Noãn Tâm mới thật sự là vô tội„, đến bây giờ vẫn còn chưa rõ sống chết! Lệ Minh Viễn cũng mất tích theo, lúc đầu con muốn đi theo anh ta cùng tìm người, nhưng anh ta không chịu dẫn con theo…”
“Nghĩa à, con buông tay đi… tổng giám đốc Lệ và Tô Noãn Tâm mới thật sự là thiên mệnh của nhau, con không làm được như cậu ta, nếu như Noãn Tâm thật sự ở bên con, đến nhà họ Tân chúng ta, con cũng không thể bảo vệ được con bé, không phải sao…”
Làm sao Tần Nghĩa lại có thể không biết những thứ này.

Trải qua chuyện này, anh ta đã thấy rõ rất nhiều chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận