“Vậy nên...
bắt buộc phải là cô ta đúng không?” “Trước mắt còn chưa có sự lựa chọn nào tốt hơn cô ta, vậy nên chuyện chiều này cậu phải bỏ thêm chút tâm tư rồi.”
Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn trong điện thoại vang lên.
Lệ Minh Viễn bật màn hình điện thoại lên liền thấy tin nhắn Tô Noãn Tâm mới gửi qua.
“Chú, trưa nay chú rảnh không? Mẹ tôi cứ nhất quyết muốn về nhà với tôi, bảo tôi đi mua rau...
nói là muốn gọi chú đến nhà ăn cơm, bảo tôi hỏi xem chú có rảnh không!”
Lệ Minh Viễn sững sờ, Lý Mạnh đứng một bên thấy vậy liền nói: "Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng Ngô Thu này có hơi khó nhắn."
Chỉ thấy Lệ Minh Viễn vừa gõ mấy chữ lên màn hình điện thoại vừa không ngẩng đầu trả lời: “Nếu không giải quyết được thì tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho cô ta.
Trên mặt lý mạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói: “Tổng giám đốc, anh thế này cũng làm lớn chuyện quá đấy.”
Chuyện có chút xíu như vậy, cần do anh đích thân nợ ân tình người ta sao? “Mẹ cô nhóc vẫn còn đang bị bệnh, tìm kiếm nguồn thận lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được thận thích hợp sao?” “Phó viện trưởng Dương này vẫn luôn không trả lời...
lát nữa để tôi điện thoại hỏi thử xem sao, nhưng mà đoạn thời gian trước khi đến bệnh viện tôi thấy sắc mặt bà Tô cũng rất tốt, trong thời gian ngắn chắc là sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, sẽ không xảy ra nguy cơ gì đâu”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Bà Tô đối xử rất tốt với tôi...
thường hay gửi tin nhắn quan tâm tôi, nếu cô nhóc xảy ra chút chuyện gì, sức khỏe bà ấy không tốt e là sẽ không chịu đựng nổi, vậy nên nhất định phải là Ngô Thu” “Còn phải để cô ta tự mình hứa hẹn sẽ chăm sóc tốt cho người ta.”
Lý Mạnh gật đầu nói: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi biết nên làm thế nào” “Ừm, cậu ra ngoài trước đi...
lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn cơm trưa.
“Trưa nay tổng giám đốc có hẹn với người khác sao?” “Bà Tô mang bệnh về nhà nấu cơm...
mời tôi qua đó ăn."
Lý Mạnh vội cười nói: “Tốt lắm tốt lắm...
tổng giám đốc, mẹ vợ tương lai của anh thật sự rất quan tâm anh đó nha!” Lệ Minh Viễn nâng mí mắt liếc anh ta một cái, không nói gì.
Lý Mạnh vội vàng chuồn khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cũng không biết mỗi lần nịnh nọt của mình có nịnh đúng chỗ hay không!
Cứ luôn cảm thấy rõ ràng tổng giám đốc thích nghe những lời này...
nhưng lại cứ tỏ vẻ bản thân rất phản cảm.
Ngày thường khi ở trong bệnh viện không có việc gì làm Tô Ngọc Mỹ đúng thật có thường hay gửi tin nhắn quan tâm hỏi hạn đến cuộc sống thường ngày của anh.
Anh có thể cảm nhận được, mỗi một cái tin kia đều đã được bà nhọc công biên soạn.
Thậm chí có lúc còn hỏi đến vài vấn đề tình hình trong nhà anh, hoàn toàn giao lưu với anh như với con rể tương lai.
Lúc Lệ Minh Viễn nhàn rỗi thì cũng sẽ trả lời tin nhắn của bà.
Và cũng đều là nói lại theo đúng sự thật.
Biết được tin bố mẹ anh đều đã mất...
Tô Ngọc Mỹ cũng biểu đạt sự đau buồn của mình, còn an ủi anh nói rằng không sao, nói rằng bà nhất định sẽ dưỡng bệnh thật tốt, sau này khỏe mạnh rồi thì sẽ thương anh như con ruột của mình.
Còn nói sau này anh và Noãn Tâm sinh con ra, bà ngoại như bà sẽ đích thân chăm sóc con cái thay cho bọn họ.
Mỗi lần nghe được những lời này trên mặt Lệ Minh Viễn đều sẽ hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không nói ra những lời khó nghe gì.
Chỉ là không biết nên trả lời những tin nhắn đó thế nào nên dứt khoát không thèm trả lời nữa.
Chẳng qua, trong đầu sẽ nghĩ...
con do Tô Noãn Tâm sinh ra?
Sẽ giống anh hay giống Tô Noãn Tâm đây?
Nhưng cái ý nghĩ đó cũng chỉ là xẹt qua trong đầu mà thôi, anh căn bản cũng không để trong lòng.
Nhưng cũng vì những thứ này mà khiến cho trong lòng
Lê Minh Viên sinh ra một số thứ không rõ nguyên do, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu rõ được.
Tất cả, đều vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Trong bệnh viện, Tô Noãn Tâm đã đứng đó khẩn cầu cả nửa ngày, Lệ Minh Viễn bận như vậy nên chắc là không có thời gian để đến đâu.
Mẹ cô cũng không cần phải chịu mệt mỏi như vậy nữa.
Nhưng ai ngờ, người ta lại trả lời tin nhắn.
Chỉ một chữ: “Được."
.