Chú Là Của Em


Vừa rồi Tần Thiên gọi điện thoại cho bà nên bà ấy cũng hiểu sơ sở được mọi chuyện đang xảy ra rồi.
Tần Thiên nhờ bà khuyên bảo Tần Nghĩa, vì thế cho nên bà Tần đã nghĩ xong lí do để thoái thác rồi.


Dù sao thì Tần Nghĩa cũng coi như khả nghe lời bà.


Còn về việc Tần Thiên chịu thu nh bồi dưỡng Tần Nghĩa thì trong lòng bà Tần đã vô cùng cảm kích anh ta rồi.


Bà không thể dựa dẫm vào chồng mình vì trong lòng ông ấy chỉ có vợ trước, nhưng người con riêng này thì khác, anh ta là người rộng rãi, phóng khoáng, tình nguyện bao dung tất cả mọi người.


Tần Nghĩa im lặng tiêu hóa hết những lời này rồi cười khổ nói: “Mẹ...
mẹ nói xem, liệu cô ấy sẽ thích con chứ?” “Mặc dù mẹ không dám khẳng định điều này...

nhưng ở lâu mới biết lòng người dở hay, nếu con thật lòng thích cô ấy thì phải kiên trì, đối xử thật lòng với người ta.
Người khác không chắc có được sự kiên trì và thật lòng như con, còn nữa...
nếu con không thể cho cô ấy những thứ tốt nhất vậy thì đừng làm trễ nải người ta đi tìm những thứ tốt hơn, bằng không sẽ là hại người ta, đã biết chưa?"

Tần Nghĩa ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm kiên định hơn nói: “Con có thể cho cô ấy tất cả những gì con có...
VÌ cô ấy, con có thể từ bỏ tất cả!” “Vậy thì con tuyệt đối không thể sa sút tinh thần như vậy được, con nên nghe lời anh con, đi theo học hỏi cậu ấy nhiều hơn...
Đợi đến khi con đạt được đến trình độ như cậu ấy thì người con thích đi cùng con cũng sẽ không cảm thấy ấm ức! Con nhìn anh con xem, có biết bao con gái nhà quyền quý muốn liên hôn với cậu ấy, nhưng cậu ấy đều không cần! Mà con...
Nghĩa à, con không được quên rằng giữa con và cô chủ nhà họ Cổ còn có một mối liên hôn đang tồn tại đó, nếu ngay cả chuyện này mà con còn không thoái thác được thì sao con có thể mang lại hạnh phúc cho người con gái mà con yêu đây?”

Tần Nghĩa nghe đến đây thì nhíu mày: “Vốn dĩ con không hề muốn liên hôn” “Nhưng con cũng đâu được lựa chọn...
nếu như con có bản lĩnh giống anh trai con thì con cũng có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình, bằng không cũng chỉ có thể nghe lời của bố con mà thôi.” “Chỉ khi có bản lĩnh giống anh thì con mới có thể làm chủ cuộc đời của mình, tùy ý theo đuổi người con gái mà con thích sao?” “Không thể thì sao! Bất kể là thời cổ đại hay hiện đại thì cũng đều là thời đại người mạnh làm chủ, chỉ khi bản thân mình trở nên mạnh mẽ, có quyền quyết định thì mới không cần nghe theo sự sắp xếp của người khác.
Hiếm lắm con mới gặp được một người anh trai tốt như Thiệu, cậu ấy có thể dốc lòng bồi dưỡng con như em trai ruột thịt.
Nếu đổi lại nhà khác, các con không phải anh em cùng mẹ sinh ra thì không biết đã đấu đá nhau thành cái dạng gì rồi.
Con nên cảm kích anh trai con, chứ tuyệt đối không được đối đầu với cậu ấy, cậu ấy chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Tần Nghĩa cười khổ đáp: “Mẹ, con biết rồi...
con không có ý trách anh ấy, những lời anh ấy nói đều không sai...
là tự con u mê không chịu tỉnh ngộ.
Mẹ, sau này con sẽ nghe lời anh, con muốn trở nên mạnh mẽ...
con muốn làm chủ cuộc đời của mình.
Chỉ như vậy thì con mới có tư cách yêu cô ấy

Suýt nữa anh ta quên mất giữa anh ta và nhà họ Cố còn một mối quan hệ liên hôn.


Chỉ có thứ đồ bỏ đi vô dụng thì mới bị gia đình dùng làm công cụ để liên hôn...

mà anh ta lại chính là thứ đồ bỏ đi đó.


Anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào chơi đùa số phận của mình!

Vì thế nên, anh ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ.


Trong bệnh viện, Tô Noãn Tâm hào hứng kể cho Tô Ngọc Mỹ nghe chuyện Lệ Minh Viễn tìm cho cô một người quản lý cực kỳ lợi hại.


Tô Ngọc Mỹ nghe con gái kể chuyện vui vẻ đến mức miệng cười không khép lại được: “Minh Viễn đối xử với con thật tốt!” “Vâng! Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, con cũng sẽ đối xử với chú thật tốt!” “Nên làm vậy mà con.”

Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng cãi cọ ầm ĩ.
“Tô Ngọc Mỹ, mày ra đây cho tao!”

Nghe thì hình như là giọng nói của bà Cổ.



Tô Noãn Tâm nhíu mày đi ra ngoài mở cửa ra, đập vào mắt cô chính là dáng vẻ hung dữ của bà Cổ đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn dẫn theo Cổ Thiên Linh và mấy người bảo vệ mặc áo đen.
Vừa nhìn thấy Tô Noãn Tâm thì cả bà Cố và Cổ Thiên

Linh đều sửng cả người.


Sao con khốn này cũng ở đây vậy?

Có điều kể cả cô ta ở đây thì cũng chẳng làm sao cả! Cô ta là vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn thì có làm sao nào?

Loại người thứ ba để tiện như Tô Ngọc Mỹ mà cũng dám dây dưa với chồng của bà ta, như vậy là không được!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận