Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Cô chủ Cổ có lẽ biết rất rõ chuyện Tô Noãn Tâm là vợ chưa cưới của tôi Lệ Minh Viễn! Nhưng vẫn dung túng mẹ của cô dẫn người đến bệnh viện hành hung mẹ của Noãn Tâm...
Hay là cô chủ Cổ lên tiếng nói thử, cái nợ này, tôi làm thế nào để tính với cô đây?”
Cổ Thiên Linh sắc mặt trắng bệch, sắp khóc đến nơi rôi.
Giọng nói run run kéo lấy mẹ của cô ta và nói: “Tôi tôi và mẹ tôi đều sai rồi, sau này sẽ không dám nữa...
hi vọng anh, buông tha cho chúng tôi.
“Nói những lời này với tôi là vô ích! Đi nói với Tô Noãn Tâm đi...
Nếu như cô ấy đồng ý buông tha cho mấy người thì tôi cũng sẽ cho qua!” “Nhưng nếu cô ấy không đồng ý...nhà họ Cổ các người sẽ có kết cục như thế nào thì phải xem bãn lĩnh của Cổ Minh Đức rồi.”
Nghe vậy, bà Cổ có chút đứng không vững vịn lấy Cổ Thiên Linh: “Tôi...
chúng tôi...
Xin cậu đừng làm khó nhà họ Cổ chúng tôi, cũng đừng mời chồng tôi đến đây.
Chúng tôi đến đây gây sự, ông ta không biết.
“Chúng tôi đồng ý...
đi xin lỗi Tô Noãn Tâm.
“Tôi và mẹ tôi hứa sau này sẽ không làm phiên cuộc sống của hai mẹ con cô ta nữa.
Lệ Minh Viễn cười khẩy trong lòng.
Có ích sao?
Dì Tô suýt chút là chết...
Cô nhóc đó có lẽ sợ hãi đến mức có ám ảnh tâm lý rồi.
Lời xin lỗi không thể bù đắp bất cứ gì cả.
Tuy nhiên, tất cả đều phải phụ thuộc vào cô nhóc đó muốn trút giận như thế nào thì trong lòng mới có thể bỏ qua chuyện này.
Những thứ khác đều là vô dụng.
Tô Noãn Tâm hoàn toàn không ngờ đến, Lệ Minh Viễn sẽ yêu cầu bà Cổ và Cổ Thiên Linh đích thân đến phòng bệnh để xin lỗi cô và mẹ cô.
Nhưng vào lúc này, cho dù Tô Noãn Tâm tận mắt chứng kiến bà Cổ và Cổ Thiên Linh bị Lệ Minh Viễn doạ đến mặt mày trắng bệch, vẻ mặt uất ức, tức giận nhưng không dám nói, thì trong lòng của cô cũng rất bình thản.
Chỉ xin lỗi thôi, là đủ sao?
Cô tận mắt nhìn thấy bệnh tình của mẹ cô nhạt nhoà từng chút một...
suýt nữa thì chết thật.
Cô thực sự không dám trải nghiệm cảm giác này một lần nữa trong đời.
“Tô Noãn Tâm...
xin, xin lỗi...
chị xin lỗi em về những gì mà chị và mẹ chị đã làm khi nãy, hi vọng...em có thể tha thứ cho mẹ con chị” Cổ Thiên Linh uất ức nói.
Cô ta đường đường là một cô chủ nhà họ Cổ, nhưng lại bị buộc phải xin lỗi con khốn này!
Thật sự vô cùng nhục nhã!
Nhưng cả Cổ Thiên Linh và bà Cố đều biết, nếu chuyện này truyền đến tai Cổ Minh Đức thì hai mẹ con họ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Cổ Minh Đức tính tình ngay thẳng cứng nhắc, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát.
Khi nghĩ đến hậu quả của việc xảy ra trong hôm nay cho Cổ Minh Đức biết được, bà Cổ không thể không cúi cái đầu cao quý của bà ta xuống, không cam lòng nói: “Tô Noãn Tâm, tôi xin lỗi hai mẹ con cô...
và hứa rằng, lần sau sẽ không đến bệnh viện gây sự nữa, nhưng mẹ cô cũng phải hứa rằng sau này cũng sẽ không làm phiền chồng của tôi nữa.”
Sau khi nghe được câu cuối, Tô Noãn Tâm trực tiếp giận run cả người nói: “Bà Cổ, tôi nghĩ đầu óc của bà có vấn đề đấy! Mẹ tôi đã nói rồi, chỉ là nói với Cổ Minh Đức một tiếng, sau này tôi sẽ không trở về nhà họ Cố!” “Xin hai mẹ con bà sau này đừng đến bệnh viện gây sự nữa!” “Đây là cái gọi là làm phiền chồng bà sao? Khi còn đi học, bà có phải đã không học tốt môn ngữ văn hay là đầu óc bẩm sinh đã có vấn đề? Khả năng hiểu biết lại kém đến thế?”
Lệ Minh Viễn không khỏi nhướng mày khi nghe những lời trách mắng của cô nhóc.
Cô nhóc lúc trước có lẽ vẫn khá khách sáo với anh rồi.
Bà Cổ tức giận đến mức mặt mày tái mét, vừa định lên tiếng mắng chửi, nhưng bị con gái của mình kéo lại, ánh mắt liếc về phía cậu chủ của nhà họ Lê.
Bà Cổ hít một hơi sâu, cau mày nói: “Tô Noãn Tâm, dù sao...tôi cũng được xem là người lớn của cô, cũng đang thật lòng xin lỗi cô, cô xỉ vả tôi như vậy, cô còn có chút đạo đức văn hoá sao?"
.