Cô có chút không tin vào mắt mình: “Anh Tần, sao hôm này lại có thời gian đến đây vậy?”
Tần Thiên cười nhạt nói: “Công ty Minh Viễn có cuộc họp quan trọng nên đã để tôi đi trấn giữ một chuyến, nói rằng phát sinh một vài việc ngoài ý muốn, cô Tô sẽ bị dọa cho khóc.”
Phụt
Cô đến mức như vậy sao!
Lệ Minh Viễn suy nghĩ thật chút đảo quá!
Bản thân không có thời gian nên đã mời Tần Thiên đến thay.
“Anh Tần...
anh và Noãn Tâm cũng quen biết sao?” Cố Thanh Nhã lanh trí hỏi.
Tần Thiên nhìn thấy cô ấy liền nhàn nhạt gật đầu một cái: “Vợ tương lai của Minh Viễn, đương nhiên là tôi biết rồi.”
Thậm chí ngay cả nhà họ Tần cũng biết về mối quan hệ của Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm rồi.
Cổ Thanh Nha nắm chặt tay nhưng trên mặt biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt có chút khó coi nhìn Tần Nghĩa nói: “A, anh rể của em cũng đến rồi sao...
Cô ta muốn chứng tỏ nhà họ Cổ của bọn họ và nhà họ Tân có quan hệ thân thiết với nhau.
Tuy nhiên, Tần Nghĩa lại hoàn toàn không muốn mua nợ vào người, còn đặt biệt kiêng kỵ Cổ Thanh Nhã trước mặt Tô Noãn Tâm.
Lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tức giận nói: “Ai là anh rể của cô? Cô Cổ đừng có nhận vơ ở đây nữa!”
Sắc mặt Cổ Thanh Nhã vô cùng ủy khuất: “Anh là chồng chưa cưới của chị em...
Em gọi như vậy có gì sai sao?”
Cổ Thanh Dương cau mày: “Thanh Nhã, em về công ty trước đi, ở đây có anh là đủ rồi.
“Anh...
Hôm nay em phạm phải sao chổi rồi sao? Tại sao ai cũng có thái độ này với em?”
Cổ Thanh Dương không nỡ, vỗ vai cô ta rồi nói: “Được rồi Thanh Nhã, có chuyện gì thì về rồi nói sau...
em về công ty với ba đi, ở đây có anh là đủ rồi.”
Cậu chủ nhà họ Tần vốn là một người giàu có không hiểu đối nhân xử thế, còn trông cậy vào việc anh ta sẽ nề mặt sao?
Thanh Nhã vẫn còn quá đơn thuần.
Nếu không phải vì mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà thì Cổ Thanh Dương sẽ không để cho em gái mình bị đổi xử như thế này.
Cổ Thanh Nhã ủy khuất cong miệng nói: “Vậy được rồi...
Nếu như mọi người đều không chào đón em vậy thì em đi trước...
Nhưng mà anh à, đợi bà Tô làm phẫu thuật xong rồi, bình yên vô sự rồi thì anh nhất định phải nói với em một tiếng nhé.”
Cổ Thanh Dương gật đầu nói: “Được."
Mục đích ban đầu của Cổ Thanh Nhã đến đây là vì Lệ Minh Viễn.
Nếu Lệ Minh Viễn có cuộc họp quan trọng không đến được vậy thì cô ta đợi pử đây có ý nghĩa gì nữa chứ.
Nhưng chuyến đi này rốt cuộc vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Con gà rừng Noãn Tâm này, dựa vào Lệ Minh Viễn mà bay thẳng lên làm một con phượng hoàng.
Nhìn thái độ của hai vị công tử này đối với cô ta như vậy, quả thực là còn tốt hơn so với con gái chính thống như cô ta.
Cổ Thanh Nhã ghen tỵ trong lòng, nhưng lại cảm thấy thời gian vẫn còn dài.
Không vội.
Tô Doãn Tâm ở trong mắt của cô ta không là gì cả.
Một đứa con gái ngoài giá thủ không thể lên mặt bàn mà thôi.
Cổ Thanh Nhã vừa đi, bầu không khí của hành lang bệnh viện lập tức tốt trở lại.
Đôi mắt Lâm Xuân Mạn dường như là dán chặt vào trên người Tần Thiên.
Tân hiện cũng để ý đến cô, không khỏi có chút đau
Tại sao anh chàng này lại ở đây? đâu.
Không trả lời tin nhắn của cô ấy, không tiếp điện thoại của cô ấy...
Vẫn là chưa thể từ bỏ anh ta “Anh Tần...
tôi là Lâm Xuân Mạn, anh vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Khóe miệng Tần Thiên co giật: "Ấn tượng rất sâu sắc...
nhớ đến lần đầu tiên gặp cô Lâm, mũi cô Lâm còn hếch lên.”
Dứt lời, khung cảnh liền trở nên im lặng.
Khóe miệng Tô Noãn Tâm vô thức co giật...
Lời nói này của Tần Thiên thật là không nể mặt lưu tình chút nào!
Cho dù là không thích người khác thì trực tiếp từ chối là được rồi.
Có cần phải độc mồm như vậy không?
Dương Duệ cũng sững người...
nhất thời không biết nên biểu cảm như thế nào cho phải.
.