**********
Đi ra ngoài một tháng, khi trở về còn mang quả cho thím Lý?
Vậy còn anh thì sao? Có quà gì không?
Lê Minh Viện thiếu chút nữa hỏi bật ra tiếng, nhưng ngầm lại nếu như cô nhóc này không mang theo vậy sẽ khiến cô ấy ngại ngùng.
"Được." “Vậy chủ nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta mai lại gặp all Chủ ngủ ngon mơ đẹp! “Ngủ ngon.
Cúp máy, Tô Noãn Tâm ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt tràn đầy hâm mộ của mẹ cô.
Noãn Tâm kinh ngạc nói: "Mẹ.
ánh mắt của mẹ có ý gì vậy?”
Tô Ngọc Mỹ vẻ mặt mơ hồ nói: "Ở? Mặt mẹ có ý gì cơ?” “Mẹ ngưỡng mộ con sao?" “Mẹ ngưỡng mộ con không phải lẽ thường tình sao? Có một người chồng tương lai tốt như Minh Viễn"
Tô Noãn Tâm lúc này mới nhớ tới...
mẹ cô bị tên cặn bã Cổ Minh Đức hủy hoại cả một đời
Chỉ trong một đêm liền mang thai cô.
Sau đó sinh ra và nuôi dưỡng cô, sống một nửa đời vẫn chưa từng được yêu thương.
Cuộc đời này đơn giản như vậy.
“Mẹ...
sau khi khỏe mạnh ra viện rồi, mẹ muốn làm gì?” Tô Ngọc Mỹ bị câu hỏi làm cho ngần người ra, nửa ngày mới trả lời: “Tìm một công việc đi làm?” “Ngoài ra thì còn gì nữa? Mẹ cứ nghĩ kĩ, chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền, cho dù không cần tiêu đến tiền của chú thì con cũng có thể nuôi mẹ." "Không kiếm tiền ư...
mẹ còn có thể làm gì khác đây?" Tô
Ngọc Mỹ nhất thời có chút mờ mịt.
“Ví dụ như...
xem mắt, yêu đương?" "Hả.
Noãn Tâm đừng nói bừa, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi...
cũng không còn là cô gái trẻ nữa.
Nhưng trái tim của bà lại đơn thuần tựa như thiếu nữ Thật lòng, mẹ cô quả thực đơn thuần hơn cô, vẫn còn vài phần thiếu nữ sót lại
Mặc dù tuổi đã cao, kinh nghiệm cuộc sống hiểu được không ít nhân tình thế thái cũng không kém, thế nhưng ở mặt tình cảm này thì mẹ cô tuyệt đối là một người mới.
Là kiểu người rất dễ bị đàn ông lừa gạt.
“Nhưng mà mẹ, cả đời này mẹ chưa từng được yêu thương...
mẹ không nuối tiếc chút nào sao?”
Tô Ngọc Mỹ nghe xong sửng sốt nói: “Ai bảo mẹ đời này chưa từng yêu đương?”
Tô Noãn Tâm vẻ mặt kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ đã từng yêu đương ư? Chẳng lẽ là Cổ Minh Đức?”
Tô Ngọc Mỹ có chút bừng tỉnh lắc đầu: "Không phải ông ta." “Đó là ai? Lẽ nào là người trước Cổ Minh Đức sao?" “Mẹ cũng không biết...
Nói đến là lại thấy hơi khó tin...
Noãn Tâm, mười mấy năm nay...
mẹ luôn có một giấc mơ “Giấc mơ gì a?"
Tô Ngọc Mỹ có chút đỏ mặt nói: "Con hỏi rõ như vậy làm gì?” “Hả...
con không thể hỏi sao?” Tô Ngọc Mỹ do dự nói: "Dù sao thì...
mẹ nhớ có một đôi mắt, đôi mắt đặc biệt đẹp.
Trông đẹp tựa như đôi mắt Noãn Tâm.
“Mặt của người đàn ông sao?" "Um..." “Cho nên cái mẹ gọi là yêu đương là yêu đương với một đôi mắt trong giấc mơ sao?” "Cũng không phải.
Cái chính là, chỉ cần mẹ mơ tới đối mặt đó là lại mất hứng thú với những người đàn ông khác, ai cũng đều không vừa mắt" “Ngay cả Cổ Minh Đức cũng không bằng sao mẹ?" Cô vẫn cho rằng mẹ cô nhiều năm như vậy không tìm người khác là bởi vì có tình cảm sâu đậm với Cổ Minh Đức.
Thật không nghĩ tới lại còn có chuyện này.
“Nói cũng không rõ...
dù sao thì đời này mẹ vẫn sẽ như vậy, đều có tuổi rồi cũng không để ý tới những tình cảm yêu thương đó nữa.
Mẹ chỉ mong con và Viên có thể sống tốt là được, về những chuyện khác, cái mạng này của mẹ đều là nhặt về từ nửa đường, có thể tiếp tục sống, nhìn Noãn Tâm của mẹ sống càng tốt thì mẹ đã hài lòng rồi.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Mẹ mẹ thật sự không muốn tìm một người đàn ông để yêu sao?
.