“À tổng giám đốc...
nếu tối nay cô Tô mời cơm, vậy thì tôi ra ngoài làm nốt những việc còn lại đã.” Nói rồi nhanh chóng lặn mất tăm mất tích.
Lúc đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc rồi mà tim của anh ta vẫn đập bình bịch bình bịch.
Anh ta chỉ thấy rằng một khi tổng giám đốc nổi cơn ghen tuông thì kể cả thân tín bên cạnh cũng không chịu bỏ qua.
Ý là liệu anh ta có suy nghĩ đen tốt đó sao? Lại dám mơ tưởng đến bà xã tương lai của tổng giám đốc?
Tổng giám đốc đúng là việc bé xé ra to...
cho nên sau này có cho tiền anh ta cũng không dám nói ra những lời như vậy nữa.
Dù sao thì cái mạng nhỏ này cũng quý giá lắm.
Cuối cùng, bận bịu luôn chân luôn tay đến tận năm giờ rưỡi chiều, nhân viên trong công ty cũng đã tan làm hết rồi.
Lý Mạnh đang định đi nhắc tổng giám đốc tan làm thì thấy anh đã mở cửa bước từ trong phòng làm việc ra ngoài rồi.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tổng giám đốc tan làm đúng giờ như vậy...
Quả nhiên uy lực của bà xã tổng giám đốc rất lớn, lớn đến mức có thể quyến rũ được một người cuồng công việc như tổng giám đốc chịu rời khỏi bàn làm việc lúc năm giờ rưỡi chiều.
Lý Mạnh bày ra bộ dạng nịnh hót chạy lên phía trước nói: “Tổng giám đốc, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.
Lại thấy vẻ mặt phòng bị của Lệ Minh Viễn đang nhìn anh ta rồi nói: “Đó là nhà của tôi”
Lý Mạnh: “...
Kể từ khi tổng giám đốc yêu đương vào là cứ như bị biến thành một người khác vậy.
Thay đổi đến mức hình như anh ta nói gì cũng đều sai vậy.
Sau này nhất định không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa.
Trong biệt thự của Lệ Minh Viễn, thím Lý đã nhận được thông báo từ sớm, mới sáng ngày ra đã hỏi Tô Noãn Tâm thực đơn sau đó ra chợ mua một đống đồ ăn tươi ngon về.
Thím Lý biết Tô Noãn Tâm mang cả quà về cho mình thì vui vẻ mãi không thôi, cả buổi đều tươi cười không khép được miệng.
Đợi đến hơn bốn giờ chiều, Tô Noãn Tâm đã bị Tô Ngọc Mỹ thúc giục qua biệt thự của Lệ Minh Viễn từ sớm để nấu cơm.
Lúc cô đưa cả hai người bạn thân của mình đến biệt thự đã thấy thím Lý đứng chờ sẵn ở cửa, nhiệt tình tiếp đãi các cô.
Hơn nữa còn rất chu đáo nhốt Bạch Tuyết vào trong lồng từ trước, không thả nó ra hù dọa người khác.
Cũng nhờ có sự nhiệt tình và chu đáo của thím Lý mà
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn lúc đầu còn căng thẳng, chỉ chốc lát sau đã thả lỏng không ít.
Nhưng đợi đến khi Lệ Minh Viễn và Lý Mạnh trở về, bước vào phòng khách thì hai người các cô lại bắt đầu căng thẳng tiếp.
Tô Noãn Tâm đang bận đầu tắp mặt tối trong phòng bếp, nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện liền thảo tạp dề rồi chạy ra ngoài, cô cười híp mắt với Lệ Minh Viễn rồi nói: “Chú, chú về rồi ạ! Em đi nấu cơm trước, chú tiếp đón Dương Diễm và Xuân Mạn giúp em nhé.
Quay về đây đi.
Cảm giác như kiểu đột nhiên có khách đến thăm nhà của bọn họ vậy.
Trong lòng Lệ Minh Viễn thoảng có chút xao động, anh gật đầu đồng ý, đáp: “Được." “Vậy phải làm phiền chú rồi!” Cô nói xong liền chạy về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn đang ném về phía mình.
Đàn ông quá đẹp trai...
quá có sức hút.
Vì thế nên cô chủ nhà họ Lâm - Lâm Xuân Mạn, cô gái quanh năm sống trong giới quyền quý này bỗng có chút chột dạ nhụt chí khi ở trước mặt Lệ Minh Viễn.
Đến nói chuyện cũng không dám nói quá to...
hơn nữa trước khi nói gì cũng phải suy xét thật kỹ cả nửa ngày rồi mới mở miệng.
Cũng may là có thư ký Lý ở đây...
nếu không bầu không khí trong phòng khách cứ ngày càng chìm vào trầm mặc, lúc đó mấy người đều ngại ngùng chết mất.
Lệ Minh Viễn cũng không biết phải bắt chuyện với hai cô gái trẻ tuổi này như thế nào...
nên cũng chỉ lặng lẽ chào hỏi các cô một câu, sau đó hỏi: "Có muốn uống chút gì không?” “Ừm...
Thím Lý đã pha trà cho chúng tôi uống rồi."
Thế là Lệ Minh Viễn hoàn toàn không tìm được chủ đề gì để nói chuyện với các cô nữa.
Thư ký Lý thấy vậy liền vội vàng nói: “Trà mẹ tôi pha uống rất ngon phải không?” “Thím Lý là mẹ của thư ký Lý sao?” Dương Diễm ngạc nhiên nói.
Thư ký Lý nghe vậy liền bật cười nói: “Đúng vậy, cô Tô chưa nói với các cô sao?” “Cậu ấy vừa đến đã chạy vào bếp nấu cơm rồi...
nói là chú của cậu ấy sắp tan làm rồi, còn phải hầm canh nên sợ không kịp.
Lệ Minh Viễn nghe thấy thế, trong lòng liền cảm thấy có chút dao động.
Anh nhưởng mày nói: "Hai cô cứ ngồi chơi, tôi lên lầu thay quần áo.”
.