"Chẳng lẽ không rõ ràng sao?" "Hì hì...
em muốn sinh nhật của chú muộn chút, tốt nhất là đợi sau khi tôi quay xong phim, nhận được thù lao của bộ phim trong cuộc đời, dùng tiền mình kiếm được mua quà sinh nhật cho chú sao! Nếu như quá sớm thì em không có tiền...dùng tiền tiêu vặt chúa đưa em để mua quà cho chú thì quá không có thành ý rồi."
Động tác ăn mì của Lệ Minh Viễn không có dừng lại...
hóa ra lần này trở về cô nhóc đưa quà cho thím Lý, không có mua quà cho anh hóa ra là vì cái này.
Một chút khó chịu trong nháy mắt biến mất, cảm thấy cô nhóc làm việc cũng thực là có nguyên tắc.
Biết tiêu tiền của anh để mua quà cho anh là không có thành ý.
Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng lại cảm thấy mì rất thơm...
cũng rất ấm, ăn vào trong người, toàn thân đều trở nên thoải mái, đặc biệt là ở trái tim.
Buổi tối, sau khi ăn xong cơm không bao lâu, tài xế đã đợi ở bên ngoài.
Lý Mạnh đặc biệt chạy đến một chuyến, kéo theo một cái va li đến, để ở phía sau cốp xe.
Tô Noãn Tâm vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Thư ký Lý, đây là gì vậy?"
Lý Mạnh cười nói: “Đây là một số đồ mà trước đây nhà thiết kế may gấp cho cô Tô, quần áo mặc thường ngày, cô Tô yên tâm, đều là một số quần aos thường ngày, mấy đồ lễ phục đều đặt trong phòng thay quần áo của dinh thự nhà họ Lệ, những đồ này đều là do vài nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế, cô Tô chắc sẽ dùng được.
Tô Noãn Tâm kinh ngạc: “Nhanh như vậy mà đã thiết kế xong rồi, còn may xong rồi nữa.
" "Vì bà chủ tương lai của tập đoàn Quốc Doanh chúng ta làm việc, hiệu suất có thể không cao sao...
vậy tôi liền không tiến cô Tô nữa, vẫn chưa ăn cơm, tôi đi xem mẹ tôi có phần cơm cho tôi không." "Thím Lý có để phần cho anh đấy, mau đi ăn cơm đi, vẫn còn ẩm đấy!" "Vậy được rồi, chúc cô Tô đi đường thuận lợi!"
Nói xong Lý Mạnh liền chạy đi luôn.
Để lại mình Lệ Minh Viễn vừa bước ra tiễn Tô Noãn Tâm.
Ngờ đâu, lại nhìn thấy một loại ánh mắt không muốn thoáng qua của tổng giám đốc...
Lý Mạnh cảm thấy có thể là ảo giác của bản thân.
Tổng giám đốc trời sinh tính tình lãnh đạm, với cô Tô mặc dù là mối quan hệ vợ chồng chưa cưới, cũng rất cưng chiều cô chủ nhưng mà dưới tình cảnh thời gian cũng không dài cho là lắm cảm tình sẽ không sâu đến mức...
không nỡ để cô chủ đi ra ngoài chứ?
Lẽ nào là do tối qua được nếm mật ngọt? Cho nên mới lưu luyến không rời?
Mà Lý Mạnh không hiểu được là thực sự Lệ Minh Viễn có chút không nỡ, nhưng là không nỡ cái cảm giác gia đình đó.
Nhìn cô nhóc mở cửa xe, sắp bước lên xe rồi.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ở bên ngoài tự bản thân cẩn thận chút." "Chú yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân...
chú cũng vậy nhé, mỗi ngày đều phải ăn cơm đúng giờ đấy...
nếu không sẽ đói đến đau dạ dày" "Um." "Vậy em đi đây, tạm biệt!"
Cửa xe đóng lại, nghênh ngang rời đi.
Lệ Minh Viễn thu hồi ánh mắt, quay người đi về hướng cổng biệt thự.
Vẫn là cái cửa quen thuộc đó, ánh đèn quen thuộc đó...
nhưng nơi đó đã không còn bóng dáng cô nhóc đợi anh quay về phòng nữa rồi.
Hôm sau, Tô Noãn Tâm lại quay về với cuộc sống quay phim mỗi ngày.
Cả bộ phim cũng quay đến giai đoạn cao trào rồi.
Đoạn cửu vỹ hồ hắc hóa, trong vai diễn cửu vỹ hồ này là đoạn độc ác nhất của cô.
Nam nữ chính một là thần một là người, nhân lúc cửu vỹ hồ trong thời kỳ tiến hóa, lúc mà pháp lực yếu ớt, yêu vương này dự định giết cô, trừ hại vì dân.
Tình tiết trong giai đoạn trước của cửu vỹ hồ đều rất đơn thuần, tính cách hào sảng, rất được yêu thích...
chấp niệm đối với nam chính rất sâu sắc, trong lòng cũng có suy nghĩ, muốn sống chết cùng nam chính, do đó không từ thủ đoạn, hại không ít người vô tội.
Rất nhiều vai diễn đều là vai diễn theo đuổi nam chính, nhưng trong mắt nam chính chỉ có nữ chính, yêu vương này đối với cô thậm chí có thể gọi là đáng ghét.
.