Chú Là Của Em


Nhưng Lý Mạnh không hỏi nhiều, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, một giọng nói bình thản vọng ra từ bên trong: "Vào đi."

Lý Mạnh mở cửa vào, không ngờ lại thấy tổng giám đốc đang cầm bút viết viết vẽ vẽ gì trên một tờ giấy trắng.


Anh ta hơi tò mò liếc nhìn tờ giấy, thấy trên đó viết một vài cái tên...
Sau đó nối lại, toàn bộ đều hướng về tên của một người.


Cái tên đó hình như là tên của cô Tô?

Anh ta đang định nhìn kỹ hơn thì thấy tổng giám đốc đã ngẩng đầu lên, nhìn mình thăm dò.


Lý Mạnh giật cả mình, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tổng giám đốc, cô Tô tìm anh."

Lệ Minh Viễn cũng không bất ngờ.
Hình như điện thoại của cô nhóc bị Kỷ Vân Như đập vỡ rồi.


Đưa tay nhận lấy di động từ Lý Mạnh, anh nói

với đầu dây bên kia: "Kỷ Vân Như đi rồi à?" "Chú ơi...
Bà ta đi rồi, không ngờ mụ già xấu xa ấy lại đập vỡ điện thoại của em, em mượn của Dương Diễm gọi cho chú, mà rồi trong máy của cậu ấy lại không lưu số của chú! Nên em mới phải gọi cho thư ký Lý đây!"

"Ừ...
Đã xin lỗi em chưa?"

"Xin lỗi...

Chú bảo bà ta làm thế à?"

"Ù."

"Thảo nào, vừa rồi em bất ngờ lắm, rõ ràng bị em ửi tức chết đột nhiên lại nói tính tình em rất hợp gu bà ta, sau đó còn xin lỗi em, nói gặp lại sau...


Lệ Minh Viễn khẽ cười: "Ừ, rồi sao nữa?"

"Sau đó em bắt bà ta đền điện thoại cho em, đồng ý rồi."

"Ừ, chuyện bị nữ diễn viên trong đoàn phim đánh, sao lại gạt anh?"

"Hả? Sao chú biết được...


"Tô Noãn Tâm! Em quân lần trước đã bị dạy dỗ ở nhà anh thế nào rồi sao?"

Không quan tâm đến những lời anh nói lúc đó à.


Tô Noãn Tâm há hốc mồm: "Em...
Em thấy không phải chuyện gì lớn, đã bình thường lại rồi." "Phu nhân tổng giám đốc tương lai của Tập

đoàn Quốc Doanh lại bị người ta tát...
Tô Noãn

Tâm, em bị đánh là chuyện của mình em sao? Vậy còn thể diện của cả Tập đoàn Quốc Doanh thì sao? Và cả nhà họ Lệ, cả anh nữa?"


Trời đất, giờ cô mới biết gương mặt của cô lại đại diện cho nhiều thứ như vậy.


"Ặc...
Chú, em sai rồi."

"Không có lần sau.


"Dạ...
Lần sau em nhất định sẽ bảo vệ mặt mình thật kĩ."

Khóe miệng Lệ Minh Viễn co quắp: "Chỉ bảo vệ mặt thôi à?"

"Không phải, cả người luôn, bảo vệ toàn bộ cơ

thể.
Tuyệt đối không làm mất một cọng lông! Tuyệt đối không làm mất mặt mũi của chú!" Không làm mất mặt mũi của anh? Có phải

anh bị tắt đầu!

Lệ Minh Viễn đột nhiên cảm thấy mình hơi không theo kịp mạch não của cô nhóc này.


Chợt nghe cô nhóc hỏi: "Chú...
Kỷ Vân Như này không phải do chủ dẫn tới đấy chứ?"

"Giờ mới đoán ra à?"

Trời ạ, không ngờ lại đúng thật, cô chỉ đoán thử thôi mà.
Dù sao thì cái tát của Hứa Bảo Châu không chỉ đánh vào mặt cô mà còn đánh vào mặt mũi của Tập đoàn Quốc Doanh nữa.
Lệ Minh Viễn mà biết chuyện này chắc chắn sẽ không bỏ qua




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận