Chú Là Của Em


**********
“Bố của chủ thật tốt...!Không ngờ ông ấy
lại đoán được từ trước là con dâu thích uống rượu cho nên mới giữ lại nhiều rượu ngon như vậy...!để cho em uống.

chú ơi, chờ tới ngày giỗ của bố, chúng ta cùng đi thắp hương cho ông ấy được không...!em còn chưa gặp qua bố chồng tương lai nữa."
“Ông ấy có đẹp trai không?”
“Có đẹp trai như chủ không...!không đúng, đôi mắt chủ giống thím hai của chú
Ánh mắt Lê Minh Viễn không khỏi ngưng lại, anh hỏi: “Sao em lại biết...!ánh mắt anh giống thim hai?”
“Mắt nhìn của em rất tốt mà em liếc mắt một cái là đã thấy đôi mắt của chủ giống đôi mắt bà ấy như đúc...!thật kỳ lạ, mọi người đều nói con trai dễ giống mẹ hơn...!con gái thì lại dễ giống bố.

"Nhưng em đã từng gặp Cổ Minh Đức rồi, đội mắt em không hề giống với ông ta...!mẹ em còn nói, bà ấy thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ có một đôi mắt vô cùng đẹp.


"Mặt của em...!trông rất giống đôi mắt đó hạ hạ hạ.

chú nói xem có buồn cười không.”
Một chút cũng không buồn cười.



Cổ Minh Đức vốn dĩ không phải bố em.


Đôi mắt kia có lẽ là ký ức duy nhất của Tô Ngọc Mỹ đối với Kỷ Vân Tiêu...!đôi mắt của Noãn Tâm, có thể là được di truyền từ người bố từ trước tới nay chưa bao giờ gặp.


“Trùng hợp như vậy sao...!Tổng giám đốc Lê, trong vòng một ngày, không ngờ lại tình cờ gặp anh hai lần.”
Đột nhiên, bên cạnh hai người có một giọng nói đàn ông vang lên.


Lệ Minh Viễn nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh nhíu mày, nhàn nhạt nhìn về phía Lục Viễn Phương rồi nói: "Đúng là rất trùng hợp.


Bên cạnh Lục Viễn Phương còn có mấy người nữa, cả nam cả nữ.


Trong đó có một cô gái dựa gần vào ông ta, dáng người đầy đà dán sát lên người ông ta.



Thấy Lục Viễn Phương nói chuyện với Lệ Minh Viễn, cô gái kia nhịn không được mà kinh ngạc nói: "Ồ.

đây chính là tổng giám đốc Lê trong truyền thuyết sao!”
Những người khác ở bên cạnh Lục Viễn Phương cũng rất kinh ngạc.


Lục Viễn Phương không hề để ý tới bọn họ, chỉ khẽ nhướng mày nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói:
"Ồ...!vị hôn thê nhỏ của tổng giám đốc Lê uống nhiều quá rồi sao?”
Lê Minh Viễn nhàn nhạt nói: "Không liên quan gì tới ông, lo chuyện của ông đi là được rồi.”
“Tôi cũng không định nhúng tay vào chuyện của tổng giám đốc Lệ đầu...!chẳng qua là có lòng tốt hỏi một câu mà thôi.


Lệ Minh Viễn đứng lên, muốn đứa Tô Noãn Tâm rời đi.


Nếu không, cô nhóc này đã say tới mức không còn ý thức...!anh lo sau khi cô nhìn thấy Lục Viễn Phương sẽ nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc.


Anh thì chẳng bị ảnh hưởng gì bởi những lời nói đó, nhưng sau khi cô nhóc này tỉnh rượu, chắc chắn sẽ hối hận vì mang tới phiên




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận