"Noãn Tâm!".
Hai mẹ con đang không ai chịu nhường ai thì đột nhiên có một giọng nữ êm ái cất lên: "Dì Tố, Noãn Tâm, hai người muốn đưa đồ cho ai sao? Nếu Noãn Tâm không muốn đi thì đừng làm em ấy khó xử nữa, để chị giao giúp nhé...
chị cũng tiện đường lái xe đển, đi một chuyển rất nhanh thôi"
Tô Noãn Tâm nghe vậy ném cho cô ta một cái nhìn mỉa mai.
Gớm thật, bảo sao hôm nay cô chủ nhà họ Cổ lại đường đột đến thăm! Hóa ra là ở đây chực chờ thời cơ! | "Ái chà! Nếu cô Cổ đã có lòng như vậy thì đưa giúp tôi một chuyển nha, đây...
đây là bình giữ nhiệt đựng thức ăn trưa bên trong, làm phiền cô rồi."
Cố Thiên Linh chỉ cảm thấy cơ hội đến với mình quá nhanh rồi!
Cô ta nhiệt tình tươi cười, giọng điệu ấn cần trách móc: "Nói đi đầu vậy, sao lại phiền chử, lần sau có gì cần giúp cử nói với chị...
Chuyện này cứ giao cho chị, thôi chị đi đưa cho người ta trước nhé"
Tô Noãn Tâm miệng cười nhưng trong không cười nói: "Đi đi." Cổ Thiên Linh lâng lâng vui sướng rời đi, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Cô ta có thể đường đường chính chính gặp gỡ Lệ Minh Viễn...
cảm giác như một giấc mơ vậy.
Thấy cô ta vừa rời đi, Tô Ngọc Mỹ không hài lòng nói: "Noãn Tâm, con nghĩ gì mà lại bắt cô ấy mang bữa trưa cho Viễn!".
Tô Noãn Tâm tức không thở nổi: "Mẹ ơi, rõ ràng mẹ thừa biết cô ta không phải là người tốt! Vậy tại sao mẹ lại cho cô ta vào phòng, còn uống canh cá của cô ta nữa chứ?"
Cổ họng Tô Ngọc Mỹ nghẹn lại...
bà không thể nói gì hơn.
Chuyện đã lỡ rồi, dù sao Cổ Thiên Linh cũng tính toán quá mức kĩ lưỡng sau lưng hai mẹ con.
Chủ động nhận lấy bình giữ nhiệt, thậm chí còn không hỏi một tiếng mang đồ ăn cho ai, địa chỉ ở đâu ...
Chỉ có thể bởi vì cô ta đã biết Lệ Minh Viễn từ trước rồi.
Có khi nào sẽ cướp cả người luôn không ...
"Mẹ không nhìn ra, là mẹ hồ đồ cả tin, đầu óc không sáng suốt, nếu con đã biết vậy thì tại sao không ngăn cản? Lại để cô ta mang cơm trưa cho Viễn...
"Mẹ à, mẹ chậm chân quả rồi, người ta đang tranh giành nhau con rể tương lai của mẹ kia kìa!" "Tô Noãn Tâm! Mẹ đang nghiêm túc với con đấy!".
Thấy mẹ nổi nóng, Tô Noãn Tâm đành phải dịu giọng: “Mẹ...
mẹ đừng lo lắng, không sao đâu." Một thằng cha già lưu manh háo sắc như Lê Minh Viễn được người đẹp dâng lên tận cửa lại chẳng thích chết luôn! Cô mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Quan trọng là vị trí bà chủ tập đoàn Quốc Doanh thôi, còn Lệ Minh Viễn thích qua lại với em nào thì cũng chẳng liên quan gì đến cô!
"Con bảo không sao là thế nào...
Cô ta là có cả nhà họ Cố, chỉ riêng thân phận đã là mối uy hiếp lớn cho con rồi.
Vốn dĩ đảm | nhà giàu đỏ hay lấy nhau vì lợi ích gia tộc...
Nếu Viễn đột nhiên thích cô ta, ài, không ổn rồi!"
Tô Ngọc Mỹ lo lắng khôn nguôi, còn Tô Noãn Tâm lại dửng dưng cho qua.
Tô Ngọc Mỹ bị thái độ thờ ơ của cô làm cho tức muốn chết: "Tô Noãn Tâm! Mẹ bảo con phải đi đến chỗ Viễn ngay lập tức! Buổi chiều mẹ không cần con ở cùng! Con chỉ cần ở bên cậu ấy thôi, không được rời đi dù chỉ một bước! "
"Mẹ, mẹ muốn làm gì...
tự dưng đang yên đang lành sao con phải tới chỗ anh ta ...
Ả! Chưa kịp nói xong, cô thấy sắc mặt bà đột nhiên trắng bệch, hai tay ôm ngực nhăn nhó...
vẻ mặt đầy đau đớn.
Tô Noãn Tâm bị dọa đến kinh hãi: "Mẹ! Mẹ sao vậy! Có gì không thoải mái sao? Con sẽ gọi bác sĩ ngay!"
Tô Ngọc Mỹ níu lấy cô: "Noãn Tâm......
Khi mẹ nghĩ đến chuyện cô Cô sắp gặp Viễn, tương lai của con rất có thể sẽ bị người khác đoạt mất...
Mẹ cảm thấy khó chịu, không thở nổi ..."
Còn dùng đến cách này nữa? Khác gì bắt cô tự dâng lên miệng sói đâu!
----------------------------
.