Chú Là Của Em


Lệ Minh Viên ngẩng đầu theo bản năng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì cảm giác quang cảnh bên ngoài hơi quen thuộc.

Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng gọi thì ngồi dậy ngay, sau đó còn vươn vai một cái rồi nói: “Đến nơi rồi sao? Nhanh như thế cơ à?"
Chủ tài xế cười khổ: “Đi xe mất hơn một tiếng...!cô Tô thấy nhanh sao?”
“Ừm...!cháu ngủ lâu như vậy rồi sao? Chú tài xế vất vả rồi!”.

“Không vất vả...!chỉ là ở đây không được lái xe vào trong, nên chỉ có thể đỗ ở trước cửa thôi, cô Tô và ông chủ phải đi bộ vào trong rồi”
Lúc Lệ Minh Viễn bước xuống xe thì trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu tại sao cô nhóc lại mua tràng hoa rồi.

Tầm mắt của anh đặt lên người Tô Noãn Tâm đang khom lưng lấy tràng hoa ở cốp xe, không kìm được mà cất tiếng hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
Tô Noãn Tâm cầm tràng hoa đi về phía anh rồi nói: “Lẽ ra chúng ta nên đến từ hôm qua...!có điều hôm nay đến cũng chưa muộn, chắc chú Lệ cũng sẽ không so đo với chúng ta đâu”

Chú Lệ...!bố của anh sao?
Hôm nay cô nhóc muốn đưa anh đến đón sinh nhật cùng với người bố đã mất của anh sao?
Lệ Minh Viễn hơi nhướng mày nói: “Ừ, bố anh sẽ không để ý đâu”
“Ha ha, chủ à, vậy bố chồng tương lai của em là người như thế nào?”
“Là một người đàn ông có tính cách rất xấu nhưng lại rất tôn trọng người lớn và cũng rất dịu dàng với những người thân trong gia đình”.

“Wow! Vậy lúc chú Lệ còn sống, chắc chắn chú rất hạnh phúc.”
“Ừ...!ông ấy rất thương anh?
“Thế chú mau đưa em đi gặp chú Lệ đi, ông ấy là bố chồng tương lai của em đó...!con dâu xấu xí phải ra mắt bố chồng thôi!”
Bố chồng tương lai...!cô nhóc này cũng tự biết làm thân thật đó.

Có điều anh không hề thấy chán ghét chút nào...!ngược lại còn thấy có một thứ cảm giác dịu dàng đang len lỏi vào trái tim anh.

Đứng trước ngôi mộ, Tô Noãn Tâm vô cùng thành kính đặt tràng hoa thật cẩn thận.

Sau đó đưa mắt ngắm nhìn tấm ảnh trên bia mộ hồi lâu, khuôn mặt người đàn ông đeo kính, mặc áo vest màu đen, dáng dấp của ông ấy cũng khá giống Lệ Minh Viễn.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chú Lệ phong độ thật đó...!chẳng trách chú của em cũng đẹp trai như thế.”
Cô nói rồi quỳ gối xuống, khẩu đầu trước ngôi mộ ba cái.

Lệ Minh Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì khóe miệng bất giác hơi giật lên.

Phải thành thật như thế sao? Trán cũng đỏ ửng hết lên rồi.


“Chào chú Lệ...!cháu là Tô Noãn Tâm, là vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn...!và là con dâu tương lai của chú, chủ Lệ cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho chú ấy thật tốt...!chỉ cần chú ấy không ghét bỏ cháu thì cháu sẽ mãi mãi ở bên cạnh chú ấy.

Chú ở trên trời có linh thì nhất định phải phù hộ cho chú của cháu bình an khỏe mạnh, không ốm đau tai nạn gì nhé!”
Tô Noãn Tâm nói rồi liền đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống khấu đầu ba cái mới xong lễ.

Tiếp đó lại chớp chớp mắt nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Chú à...!chứ không tập đầu với chú Lệ sao?”
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Cũng đâu phải tết Thanh Minh đầu...!bình thường đến cúng bái không cần khấu đầu”
“Nhưng hôm qua là ngày giỗ của chú Lệ mà...!không đến cúng bái đã là thất lễ lắm rồi, hôm nay phải bù lại, nhất định phải khấu đầu ba cái”
Hai mắt Lệ Minh Viễn không khỏi híp lại: “Hôm qua là ngày giỗ của bố anh sao?”
Cô nói rồi quỳ gối xuống, khẩu đầu trước ngôi mộ ba cái.

Lệ Minh Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì khóe miệng bất giác hơi giật lên.

Phải thành thật như thế sao? Trán cũng đỏ ửng hết lên rồi.

“Chào chú Lệ...!cháu là Tô Noãn Tâm, là vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn...!và là con dâu tương lai của chú, chủ Lệ cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho chú ấy thật tốt...!chỉ cần chú ấy không ghét bỏ cháu thì cháu sẽ mãi mãi ở bên cạnh chú ấy.

Chú ở trên trời có linh thì nhất định phải phù hộ cho chú của cháu bình an khỏe mạnh, không ốm đau tai nạn gì nhé!”

Tô Noãn Tâm nói rồi liền đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống khấu đầu ba cái mới xong lễ.

Tiếp đó lại chớp chớp mắt nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Chú à...!chứ không tập đầu với chú Lệ sao?”
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Cũng đâu phải tết Thanh Minh đầu...!bình thường đến cúng bái không cần khấu đầu”
“Nhưng hôm qua là ngày giỗ của chú Lệ mà...!không đến cúng bái đã là thất lễ lắm rồi, hôm nay phải bù lại, nhất định phải khấu đầu ba cái”
Hai mắt Lệ Minh Viễn không khỏi híp lại: “Hôm qua là ngày giỗ của bố anh sao?”
"Ừm...!chú à, em biết chứ không muốn để em biết những việc riêng tư của nhà họ Lệ, nhưng bây giờ em đã biết hết rồi...!cũng cảm thấy chú rất đáng thương, nhưng chú yên tâm đi vì sau này đã có em ở đây rồi, em sẽ luôn ở bên chú, bảo vệ chú.

Chú đừng quá đau lòng...!hơn nữa em là người nhà của chú, biết mấy chuyện này cũng đâu có sao.”
“Em còn biết những gì nữa?”.

| “Ừm...!em biết chuyện thật ra thím hai của chú chính là mẹ ruột của chú? Ngày bà ấy và chú hai của chú kết hôn...!cũng là ngày bố của chú qua đời?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận