Chú Là Của Em


Lập tức ý cười đầy mặt nói: "Ôi chao, Minh Viễn của chúng ta thật là biết thương người! Tối hôm qua Noãn Tâm phải chịu giày vò rồi nên phải thương yêu cưng chiều hơn một chút, điểm này cháu phải học tập chú ba của cháu rồi, chú ba cháu tuy rằng đời này không có thành tựu to tát gì nhưng biết thương người...!đối tốt với thím!"
"Đi theo ông ấy thím cũng chưa từng phải khổ cực gì đâu, cũng không oán giận gì cả, đàn ông biết thương người thì tình cảm vợ chồng mới dễ dàng hòa thuận."
"Nào, Noãn Tâm, cháu nhìn xem thím ba mang đồ tốt gì đến cho cháu này!"
Lệ Minh Viễn nhướng mày, không nói gì.

Ông cụ Lệ đã ê răng đến nỗi sắp không ăn nồi cơm rồi, bèn dứt khoát khỏi ăn luôn.

Lam Thanh Như thấy dáng vẻ chân chó đấy của Viện Cát Kỳ thì cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn một trận.


Đúng là không biết xấu hổ!
Trưởng bối nịnh bợ lấy lòng ngay trước mặt vãn bối...!hơn nữa còn chưa chắc chắn con khốn Tô Noãn Tâm kia thật sự được gả vào nhà đầu!
Đụng chạm được chắc?
Tô Noãn Tâm có chút ngượng ngùng nhìn Lệ Minh Viễn một cái rồi nói: "Thím ba...!như vậy không hay lắm đâu!"
"Có gì mà không hay...!Thím ba rất thích cháu, về sau chúng ta qua lại nhiều hơn nhé!"
Ông cụ Lệ không nhịn được mà trợn mắt nói: "Qua lại cái gì mà qua lại! Ông già như tôi đã đồng ý cuộc hôn nhân này chưa? Cô đã coi như thân thích mà qua lại rồi?"
"Bố...!bố nói gì vậy chứ! Con với Noãn Tâm không thể qua lại riêng được à...!cho dù sau này Noãn Tâm không làm cháu dâu của nhà họ Lệ chúng ta, chẳng lẽ chúng con không thể làm bạn bè?"
"Bố quản trên quản dưới, còn quản cả việc con kết bạn hay sao?"
Không thể không nói, thím ba của Lệ Minh Viễn thật đúng là một người thú vị.

Ai có lợi cho bản thân liền bám chặt lấy người đó.

Liêm sỉ là cái gì? Có thể ăn có thể uống có thể mang đến tiền đề cho con cái không? Nếu đã không thể thì có để làm gì chứ?
Ông cụ Lệ đã sắp không nhìn nổi nữa rồi, bỗng nhiên đứng lên nói: "Tùy chúng mày! Dù sao...!ông già như tạo không đồng ý!"

Nói xong bèn vung tay rời đi.

Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: "Ông cụ yên tâm, cháu cũng không thiết tha gì nhà họ Lệ các người!"
"Dù sao chú cũng nợ cháu ơn cứu mạng, cháu bền yêu cầu anh ấy lấy thân báo đáp, có sao không?"
"Không cho cháu gả vào nhà họ Lệ, nếu như chú cứ nhất quyết phải báo ơn mà lấy cháu thì đến nhà họ Tô ở rể cũng được!"
"Vừa khéo cháu là con gái một, mẹ cháu cũng không có con khác!"
Ông cụ Lệ suýt nữa đã tức đến ngã ngửa, tức đến nỗi phục hồi lại tinh thần, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Noãn Tâm nói: "Con bé này đúng là không biết phép tắc!"
Sau đó lại chỉ vào Lệ Minh Viễn hét lớn: "Thằng nhóc nhà cháu dám làm chuyện không có khí phách như vậy thử xem! Chúng ta đường đường là người cầm quyền của nhà họ Lệ lại đi làm con rể cho một gia đình nghèo khó? Truyền ra ngoài không sợ bị người ta cười rụng răng à!"
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: "Ơn cứu mạng...!không thể không báo, đối phương yêu cầu lấy thân báo đáp, cháu còn có thể làm thế nào?"
"À...!người ta muốn cái gì cháu bèn cho cái đấy, nếu như đòi cháu lấy cả cái Tập đoàn Quốc Doanh cháu cũng cho à?"
"Nhưng...!trong mắt cô nhóc thì Tập đoàn Quốc Doanh không đáng tiền bằng cháu, hay là ông cảm thấy...!Tập đoàn Quốc Doanh quan trọng hơn cháu?"

"Nói nhảm cái gì vậy! Dù sao ông cũng thấy thằng nhóc nhà cháu chập mạch rồi! Đúng là hết thuốc chữa, bị con bé này làm mê mẩn đến độ chết mê chết mệt, không có lý trí nữa rồi!"
Lam Thanh Như lập tức nói: "Đúng thế...!bố, bố phải quản giáo Minh Viễn đi chứ, nếu như đến cả bố cũng không quản được nó thì cái nhà này không có ai quản được nó nữa!"
Ông cụ Lệ tức giận không có chỗ trút nói: "Ông già như tôi làm sao mà quản? Quản được ư? Bây giờ nói không có ai quản, thể sao lúc trước không quản!".

"Để thằng nhóc này mất bố lại còn như không có mẹ!"
"Bây giờ nuôi thành cái tính coi trời bằng vung này, đến cả ông già tôi cũng không có cách nào làm gì được nó!"
"Tôi có thể làm thế nào? Sớm muộn gì cũng sẽ tức chết thôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận