Chú Là Của Em


Thằng nhóc chết tiệt, nếu không phải mày không thể giải quyết chuyện này được, thì ông đây cũng không đụng phải người phụ nữ đáng ghét nhất đời này, chẳng bị người phụ đó...!mắng nhiếc như vậy rồi à?
Ông ta thấy rất chán ghét và buồn nôn cái cảm giác cãi nhau với Kỷ Vân Như!
Nhưng cuối cùng ở trước mặt Bạch Kỳ Sương, ông ta cũng đã đánh thắng một trận rồi sao Trong lòng Lục Viễn Phương rất dương dương tự đắc.

Bất kỳ người đàn ông nào, cho dù vẻ bề ngoài có trưởng thành đến đâu đi nữa thì trong mắt người phụ nữ mình yêu cũng chỉ như một đứa trẻ to xác mà thôi...!Lục Viễn Phương cũng giống như thế.

Trong phòng, trong lòng Bạch Kỳ Sương rất phức tạp.

Nghe nói Lục Viễn Phương sắp đi rồi, Minh Dao đang ở trong lòng Bạch Kỳ Sương lập tức vùng vẫy nhảy xuống từ trên người Bạch Kỳ Sương, chạy từ trong phòng ra ngoài nói: “Bố! Đừng đi mà!”
Lục Viễn Phương bước tới cửa rồi nhưng không thể không dừng lại.

Con gái...!gọi ông ta là bố rồi.


Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần đầu tiên kia ông ta không biết trên thế giới này mình lại có một đứa con gái lớn như the.

Mà lần này, ông ta lại có chút do dự...!không muốn nhận con bé.

8 năm trước, ông ta đã không thể bảo vệ được mẹ của con bé rồi...!Liệu rằng 8 năm sau ông ta có thể bảo vệ được con bé sao?
Lục Viễn Phương rất mờ mịt, ông ta thật sự không biết mình có thể làm được hay không.

Người nhà họ Lục thật sự quá phức tạp.

Kỷ Vân Như cũng quá to gan, tìm cả thủ đô này cũng chẳng thể nào tìm được một người phụ nữ nào to gan hơn bà ấy đâu.

Những chuyện đó đều là những việc ông ta không thể kiểm soát được, cũng là những người ông ta không kiểm soát được.

Ông ta không tự tin chút nào...!
Vành mắt Minh Dao ngân ngấn nước, nhìn Lục Viễn Phương quay lưng về phía mình, giọng nói nghẹn ngào: “Bố ơi, bố đừng đi nữa có được không? Mẹ bị người khác bắt nạt như thế mà bố không thể ở lại bảo vệ con với mẹ được sao?
Nghe những lời này được thốt ra từ miệng của một bé gái thật sự là điều khiến người ta thấy đau lòng nhất.

Nhưng Lục Viễn Phương...!cũng muốn ở lại làm chứ.

Nhưng chuyện có thể làm được nếu ông ta ở lại không phải là bảo vệ họ mà là mang thêm vô số khó khăn tới cho họ thì chi bằng ông ta đừng ở lại còn hơn.

Nhưng đến cuối cùng, đôi chân ông ta cũng không nỡ bước tiếp, nhưng cũng không có dũng khí để quay người lại.

Trong phòng, cả người Bạch Kỳ Sương cũng tê dại cả rồi, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào cả.


Cô ấy ngồi trên giường với đôi mắt trống rỗng.

Tựa như tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh đều chẳng liên quan gì đến cô ấy nữa rồi.

Chỉ có Minh Dao vẫn còn đang níu kéo người bố mới gặp mặt lần thứ hai này thôi.

“Oa oa...!Tại sao các bạn khác đều có bố còn Minh Dao lại không!” Minh Dao không nhận được câu trả lời nên bật khóc nức nở.


Cuối cùng, Lục Viễn Phương vẫn kiềm lại cảm giác muốn quay đầu ôm Minh Dao.

Cho dù trong lòng ông ta rất muốn nhưng cũng không dám ôm.

Ông ta sợ...!sợ mình không giữ chắc được, trước khi bảo vệ họ được an toàn...!chỉ một chút thân thiết với Minh Dao thôi cũng sẽ mang đến cho họ rất nhiều phiền phức.

Trước khi có thể bảo vệ được con bé thì tuyệt đối không thể làm hại con bé được.


Vành mắt của Lục Viễn Phương đỏ hoe suốt cả đường đi.

Người ta thường nói đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt được...!nhưng lúc Lục Viễn Phương về đến trong xe lại gục trên vô lăng, khóc không thành tiếng.

Nhưng ông ta cũng sẽ không dám khóc thành tiếng đâu.

Ông ta sợ xung quanh sẽ có người nghe thấy.

Ông ta là người nắm quyền lực của nhà họ Lục...!Ông ta là người không thể khác được.

Từ nhỏ mẹ ông ta đã dạy ông ta không thể khác được...!Nếu không, người khác sẽ cười nhạo ông ta, sẽ nghĩ ông ta không xứng đáng trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.

Bên cạnh ông ta, có rất nhiều cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm vào ông ta....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận