Chú Là Của Em


Trong thời gian nhanh chóng, ba người liền đi thay quần áo, cùng nhau đi ra ngoài.

Trên đường đi, Lệ Minh Viễn tự mình lái xe, Tôi Noãn Tâm và Minh Dao cùng nhau ngồi ở hàng ghế phía sau.

Hiện nay đoàn làm phim được sắp xếp ở trong một Thành Điện Ảnh của thủ đô.

Ở trong một tòa nhà của dân có kiến trúc cổ xưa.

Lát nữa Tô Noãn Tâm còn phải đóng phim, là vào lúc nửa đêm, cả một gia tộc bị tàn sát chỉ trong một đêm, bao gồm cả cô.

Nhưng cuối cùng nam chính lúc đó vẫn đang còn là một đứa bé lại được cứu đi...!

Là một cảnh diễn rất quan trọng, trên đường đi, Tô Noãn Tâm đều đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Cũng đột nhiên hiểu ra, vì sao mà đạo diễn Khương nhất định phải quay cảnh này vào một ngày có tuyết rơi....!Bởi vì ngày trời đổ tuyết, cõi lòng của con người dễ dàng trở nên buồn bã.

Tuyết rơi khắp cả bầu trời...!nhìn trông rất sẽ cảm thấy mờ mịt.

Không còn gì có thể thích hợp hơn để quay một cảnh bi thảm tới như vậy.

“Chú à, chú nhớ phải đeo khẩu trang và đội mũ thật kĩ đấy...!nếu không mà để cho đạo diễn Khương nhìn thấy chủ, không cẩn thận lại lôi chú đi đóng phim!”
Dù sao thì ông chủ nhà cô đều đẹp trai tới như vậy cơ mà! So với đám ảnh để Tiêu Bảo Vỹ bọn họ công lại thì còn đẹp trai hơn nhiều.

Lệ Minh Viễn nhướn lông mày nói: “Anh biết rồi....!nhưng đạo diễn của các em thích lôi kéo người khác tới đóng phim lắm à?” “Chú nhìn Minh Dao mà xem, một đứa bé lớn như vậy còn bị anh ta dụ dỗ tới đây đóng một cảnh khóc lóc...!trong video trailer tuyên truyền, Minh Dao đã nổi tiếng rồi đó.

Vậy em có biết hôm nay em cũng trở nên nổi tiếng hay không? Lệ Minh Viễn thậm chí còn chẳng nhắc tới chuyện này với Tô Noãn Tâm.

Dẫn tới việc Tô Noãn Tâm chẳng biết chuyện gì cả, đợi tới lúc đến đoàn phim, tất cả mọi người đều đang đợi cô nói lời cảm ơn đây này.

Kết quả Tô Noãn Tâm chẳng nói lời cảm ơn gì hết...!
Trực tiếp liền bị đạo diễn Khương mắng cho một trận: “Con nhóc kia, có biết làm người là như thế nào không đấy!”

Tô Noãn Tâm một mặt hoang mang nói: “Hả? Sao tôi lại không biết làm người cớ chứ?” “Thôi kệ vậy, lười so đo với con nhóc thối như cô.....!quay xong cảnh hôm nay, nhớ phải mời mọi người ăn khuya đấy nhé!” “Ờ ờ...!mời mọi người ăn khuya ấy hả, không vấn đề gì hết! Nhưng mà...!tôi còn dẫm theo cả người nhà nữa, chắc không sao chứ hả?”
Đạo diễn Khương nhìn một cái, bên cạnh người Tô Noãn Tâm là Minh Dao, còn có một người đàn ông thân hình cao to, đội mũ đeo khẩu trang có khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến người khác không thể nào coi như không thấy,liền không nhịn được cau mày nói: “Tôi nói cô này con nhóc thổi kia cô làm sao vậy hả?
Không phải đã nói rồi sao, không được dẫn theo người thân vào đây!” “Đạo diễn à, chỉ một lần này thôi...!sẽ không có lần sau đâu.”
Ông chủ nhà cô một mình ở nhà cũng rất buồn chán, dẫn anh ấy ra ngoài mở mang tầm mắt một chút, tiếp xúc gần với ảnh đế, cùng với các đạo diễn nổi tiếng cũng rất tốt mà.

Còn không đợi đạo diễn tiếp tục nói gì đó, Lệ Minh Viễn cau mày lại nói: “Con nhóc thối?”
Đạo diễn Khương bị cảm giác đè ép của kẻ bề trên có một không hai phát ra từ trên người đàn ông khi làm cho bức bối tới cau mày nói: “Làm sao? Không phục à?” “Ấy...!chú à anh đừng hiểu lầm, đạo diễn Khương không có mắng em, chỉ là bình thường gọi đã quen miệng mà thôi.”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt đáp: “Cô nhóc nhà tôi không hề thổi, rất thơm, xin hãy chú ý ngôn từ của mình.

Đạo diễn Khương một mặt hoang mang: “Nhà anh? Anh là người lớn trong nhà cô ấy à?”
Người lớn trong nhà?
Con người của Lệ Minh Viễn hơi hơi co rút, một đôi mắt lạnh lẽo, suýt nữa bắn xuyên qua cả đầu của đạo diễn Khương.

Tô Noãn Tâm vội vàng cười ha ha nói: “Đạo diễn Khương, không phải sắp đóng phim à...!tôi đi trang điểm thay đồ diễn trước đã...!chú à anh đi cùng em tới phòng nghỉ đi.


Lúc này Lệ Minh Viễn mới thu lại ánh mắt, nắm lấy bàn tay của Minh Dao và Tô Noãn Tâm cùng nhau đi tới phòng trang điểm ở trong phòng nghỉ.

Cảnh tượng bên trong...!đúng là trai đẹp tụ tập lại nhiều như mây.

Mấy ảnh để đều vừa quay phim xong...!còn đang tẩy trang.

Nhìn thấy Tô Noãn Tâm đột nhiên đi vào, đẳng sau còn có một người đàn ông đi theo, còn có bé Minh Dao mà bọn họ quen thuộc nữa.

Lập tức cất tiếng hỏi: “Cô nhóc à, đây là người lớn trong nhà không yên tâm để cô tới đây đóng phim vào giữa ban đêm sao? Cùng cô đi tới đoàn phim à? Đạo diễn Khương không mắng cô hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận