“Tại sao anh sẽ tức giận?” “Bởi vì chú không muốn, mỗi lần đều bị em hạ gục, chủ nhất định sẽ tức giận.
Lê Minh Viễn không bất giác cười lạnh lùng: “Tô Noãn Tâm, em cho rằng dựa vào em, thì có thể hạ gục được anh sao?” Tô Noãn Tâm liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cách kinh ngạc, nói: “Vậy chú à, không lẽ là chủ tự nguyện sao?” “Quan trọng sao?” “Tất nhiên quan trọng, nếu như chú sẵn sàng làm chuyện đó với em, vậy thì chúng ta chính là bên cầu bên cung rồi!”
Bên cầu bên cung?
Thuật ngữ gì thế này!
Rõ ràng chính là kìm lòng không được.
Lệ Hữu Tuấn khóe miệng giật giật: "Sao lại là bên cầu bên cung?” “Chính là, em uống nhiều thì sẽ muốn nhào đến chú, chủ cũng muốn ôm em đều là muốn đó thôi, đó chính là bên cung bên cầu, vậy đó không phải là em ép buộc chú, em cũng cần khó xử mà không dám đối mặt với chú nữa!”
Thì ra là như vậy!
Cô nhóc rõ ràng luôn nghĩ, anh không tự nguyện, là bị cô ấy ép buộc.
Lối suy nghĩ này...cũng thật sự quá hay rồi.
Anh bất giác mà khẽ cau mày: “Ừm, vậy cứ xem là bên cầu bên cung, không cần phải ngại ngùng khó xử nữa.
Lần sau không cho phép em chạy nữa, biết không?” “Biết rồi ạ.” “Có chắn không cần anh giúp em bôi thuốc?”
Tô Noãn Tâm lắc đầu quyết liệt: “Không cần không cần, lát nữa em phải đi giúp cô đón Minh Dao vậy thì để cho cô giúp em bôi thuốc là được rồi!”
Để Bạch Kỳ Sương bôi thuốc mà không để cho anh bôi?
Có phải quá đề phòng anh không!
Lệ Minh Viễn bật cười nói.
"Được, tùy em.
“Chú không lên công ty sao?" “Đi.
Em muốn đưa Minh Dao đi học sao?” “Đúng đó, không được sao?” “Theo lý thì không được, nhưng anh sẽ để Lý
Mạnh đánh tiếng một chút ở trường bên đó.
“Cảm ơn chú!”
Lệ Minh Viễn nhịn không được mà đưa tay xoa đầu cô: “Ngoan một chút, biết không?” “Chú yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho chú!” “Không phiền phức.không phải em nói muốn đi đón Minh Dao sao, nhớ phải mang thuốc theo bối đó." “Vâng, tạm biệt chú
Lệ Minh Viễn không nói gì, nhưng cuối cùng Tôi Noãn Tâm cũng từ trong miệng của Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm mà biết được tối hôm qua cô đã làm ra những chuyện gì.
Sau khi đón Minh Dao xong, trở về kí túc xá thì biết được.
Sau khi biết được mọi chuyện, cô không nhịn được mà trực tiếp cho mình một bạt tai.
Minh Dao mặt mũi ngây ngốc: “Đàn chị, chi điên sao?” “Không sai! Chị đúng là điên rồi.
Xuân Mạn tớ xin lỗi, tớ vậy mà uống nhiều như vậy gây náo loạn trong bữa tiệc sinh nhật của cậu, tớ đáng chết, tớ không phải là người mà!”
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười nhìn cô mà nói: “Noãn Tâm cậu ngốc à, tớ vui còn không kịp nữa! Cậu biết không ngày hôm đó, Tần Thiên đích thân cùng tớ thổi nến, cùng tớ hát chúc mừng sinhimg.