"Ây da, Ngọc Mỹ, bà đúng thật là phúc tinh của tôi đó!! Con người tốt như bà sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười: “Đừng như vậy.
Tôi ngại lắm rồi này." "Nhân tiện Ngọc Mỹ à, bây giờ bà đang làm gì vậy?” “Tôi sa.
Tôi cũng được Minh Viễn tìm công việc cho, tôi làm cùng công ty với Minh Viễn, làm tài vụ”
Tô Noãn Tâm nói thêm: “Mẹ con làm không lâu thì được thăng chức lên làm tổng thanh tra tài vụ, rất tài giỏi! Bây giờ mỗi tháng công ty đều phát cả chục triệu! Nữ cường, không còn lời nào để nói!”
Sau khi nghe những lời này, mọi người đã trở nên náo loạn.
Tô Ngọc Mỹ cười gượng: “Noãn Tâm, con khoe khoang mẹ như vậy không sợ mọi người cười chế sao!” “Ha ha ha.
Nào có, mẹ của con vốn dĩ tài giỏi mà!" "Thật đó, trong cái rủi có cái may.
Ngọc Mỹ, lúc bà nằm viện, Noãn Tâm có bạn trai.
Bây giờ nhìn xem, cả nhà bà đều sống rất tốt, đây là chuyện tốt đó!” Một ông lão cảm thán.
"Đúng vậy.
Nhờ có Minh Viễn đối tốt với hai mẹ con chúng tôi nếu không có cậu ấy, thì làm gì có mẹ con tôi ngày hôm nay! Nào, Minh Viễn, bây giờ dì khỏe mạnh rồi, có thể uống rượu được rồi.
Dì mời con một lỵ, mong cho sự nghiệp của con sẽ thuận buồm xuôi gió trong tương lai, con và Noãn Tâm sẽ luôn khỏe mạnh”
Lệ Minh Viễn vội vàng nâng ly: “Con kính dì Tô mới đúng.
Dì Tô đối với con rất tốt, hy vọng dì Tô sẽ luôn luôn khỏe mạnh"
Mặc dù là một gia đình, không có mấy người, kể cả tính luôn con rể tương lai cũng chỉ có ba người.
Nhưng lại đặc biệt đáng ghen tị.
Một bữa cơm mà tất cả mọi người đều rất vui vé.
Sau đó lại có vài người cầu xin giúp đỡ, xem có lời giới thiệu công việc nào thích hợp hay không, Lê Minh Viễn lại không khó chịu chút nào, đều giúp mọi người tìm công việc.
Nhưng không có vị trí nào trong tập đoàn Quốc Danh cả, mà đều là những vị trí phù hợp ở những địa điểm hoặc chi nhánh công ty khác.img
.