Chú Là Của Em


**********
Tô Noãn Tâm nhíu mày hỏi: “Bảy trăm triệu?” “Bảy tỷ.

“Nhà gì mà tận bảy tỷ? Nguyên căn nhà đó, muốn cho chúng ta ra ngoài ở à?" “Hiện tại giá phòng đều tăng.

Căn nhà mà chú con thích lại có diện tích lớn.

Chú con muốn đón ông ngoại và bà ngoại con lên dưỡng lão, lại thêm hai người con trai, bốn phòng ngủ một phòng khách, chắc cũng phải hơn hai trăm mét vuông! Giá căn ở ngoại thành thì ổn hơn một chút không cao như vậy, chú con còn phải chu cấp cho hai đứa nhỏ đến trường, không có nhiều tiền.

Bảy tỷ có lẽ chỉ dùng để trả trước khoản vay thế chấp, sau đó còn phải trả thêm.

Tô Ngọc Đào giải thích.

“Một đồng còn chả có thì mua nhà làm cái gì?”
Trương Thị Tú cười khổ nói: “Không phải người khác cũng đều mua cho bố mẹ ư? Ông bà ngoại cháu đã nhiều tuổi như vậy cũng chưa từng được ở căn nhà như thế.

Noãn Tâm, cháu xem ông bà ngoại cháu đã nuôi mẹ cháu lớn như vậy.

Nhiều năm qua rồi, hai người góa phụ rồi cô nhi.


Tuy rằng bọn họ giận mẹ cháu rất nhiều, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc vẫn đối xử với mẹ cháu như con gái ruột thịt.

Mẹ cháu nhiều năm như vậy cũng không hiểu kính được cho họ cái gì giờ mua cho họ một căn nhà coi như để dưỡng lão Bọn cô còn tiền tiết kiệm, sẽ hỗ trợ hai người những khoản trả trước, được không?” “Bảy tỷ.

Cho dù bà bán tôi và mẹ cũng không có lấy được nhiều tiền như vậy đâu!” Tô Noãn Tâm tức giận nói.

Ngay cả Tô Ngọc Mỹ cũng nhíu mày nói: “Bố mẹ em trai.

Các người thật sự xem trọng con quá rồi.”
Ông ngoại Tô Noãn Tâm lại không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Cậu nhóc, cậu thấy như thế nào?” Trực giác nói cho ông ta biết, chỉ cần tên nhóc này vui bảy tỷ hoàn toàn không phải là vấn đề.

Ông ta đã đi qua nửa đời người, đời này đã gặp được rất nhiều người.

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Bảy tỷ đủ để bản tình thân của ông với con gái, cháu gái sao?”
Ông ngoại Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: “Cậu có ý gì?” “Ý của tôi chính là nếu tôi bỏ ra bảy tỷ, từ nay về sau mỗi người ở đây sẽ không bao giờ đến làm phiền dì Tô và Tô Noãn Tâm, được chứ?
Không bức bách họ làm những việc mà họ không muốn làm!
Không cần bị trưởng bối đè đầu, không cần dùng đạo đức để áp chế họ.

Tốt nhất thì khỏi còn quan hệ gì nữa.


Nếu tất cả mọi người ở đây đều có thể làm được, bảy tỷ này tôi có thể trả
Tô Đại Minh nhíu mày nói: “Cậu nhóc, cậu có ý gì? Tôi và chị tôi là quan hệ chị gái em trai ruột thịt.

Cậu cho rằng chỉ cần tốn chút tiền là có thể cắt đứt được quan hệ huyết thống giữa chúng tôi sao?” “Bảy tỷ còn chế ít à?” "Đây không phải vấn đề tiền bạc có thể giải quyết!” “Mười tỷ? Đủ chưa?” “Cái này..

“Mười bốn tỷ?” “Chú, chú làm gì vậy?” “Mười tám tỷ xem như cắt đứt tất cả.

Từ nay về sau, dì Tô và Tô Noãn Tâm không phải người nhà họ Tô.

Nếu có thể thì lập tức rời khỏi đây luôn đi.

Ba ngày sau, trong vòng năm tháng, mỗi tháng sẽ có hơn ba tỷ chuyển đến tài khoản của Tô Đại Minh.

Nếu giữa đường các người phá bỏ quy tắc thì lập tức hủy bỏ giao dịch.”
Người nhà họ Tô nhìn nhau ai cũng cảm thấy động tâm.

Trương Cần Diệp và Trương Mạn Hoa đồng loạt há hốc mồm.

Người này có tiền như vậy sao?
Mở miệng ra chính là mười tám tỷ.

Mười tám tỷ đủ cho những gia đình bình thường sống an ổn cả đời.

Bố mẹ cô ta làm việc cực khổ cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Ông ngoại Tô Noãn Tâm mang vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Tô Ngọc Mỹ, sau đó đứng dậy nói: “Được! Mười tám tỷ! Tôi coi như chưa sinh ra đứa con gái này!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận