Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn sững sờ trước câu hỏi này.

Tô Ngọc Mỹ ở bên cạnh, vừa gắp rau, vừa dựng lỗ tai lên nghe xem hai người đang nói gì.

Sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Không phải em đưa mặt của em qua trước sao?” "Vậy nếu em không làm vậy thì sao? Chú, chú không quan tâm đến em chút nào phải không?” “Tô Noãn Tâm, em phát điện cái gì vậy?” “Chú, chú mới phát điên đó, chú rõ ràng thích mẫu người con gái như nữ thần, bảo chủ cưới em, trong lòng chú nhất định đặc biệt uất ức có đúng không?”
Lệ Minh Viễn khóe miệng giật giật: "Nữ thần?”
Vậy cô nhóc ăn mặc hồi sáng là vì muốn bắt chước nữ thần sao? “Không phải sao! Em xem như đã nhìn thấy mấy người đàn ông các người rồi! Ai chủ động hôn chủ, thì chú sẽ không cự tuyệt sao?”
Tất cả những thứ này là gì?
Lệ Minh Viễn trực tiếp bị cô nói làm choáng váng.

Nhưng mà Tô Noãn Tâm vẫn tức giận nói: “Em sẽ không tin những người đàn ông thúi như chú nữa! Đối mặt với người mà chủ không thích vậy mà chủ còn hôn được, thật kinh khủng!”
Cổ tức đến mức không ăn được nữa.


Tô Ngọc Mỹ nghe trộm ở bên tai dựng lên, bà không rõ ngọn nguồn, cũng không tiện chen ngang.

Lệ Minh Viễn, người bị mắng là đàn ông thúi, thậm chí còn không biết mình đã làm gì sai.

Anh mặt lạnh nói: “Tô Noãn Tâm, em đang nói cái gì vậy?”
Tô Ngọc Mỹ sang một bên, thấy bầu không khí không ổn thì không khỏi muốn giảng hòa cho họ: “Noãn Tâm là nhận phim mới rồi hả? Có phải diễn quá sâu rồi không?” Tô Noãn Tâm cong môi nói: “Con mới nhận phim khoa học viễn tưởng, không phải phim truyền hình đau khổ, mẹ đang nói cái gì vậy mẹ!” “Vậy thì con phát điên cái gì! Người ta Minh Viễn sáng sớm đã bị con làm cho ngơ ngác! Đây vẫn là Tết Nguyên Đán! Cái con bé chết tiệt này, mẹ nghĩ con đang ngứa ngáy thích ăn đòn rồi!” “Mẹ, ngay cả mẹ cũng muốn chọc tức con sao!” "Là mẹ chọc tức con hay là con chọc tức mẹ! Mẹ thấy là con đang ngứa đòn đó!” “Tôi giận anh hay anh giận tôi! Tôi nghĩ anh chỉ nợ nó thôi!”
Trong khi nói chuyện, Tô Ngọc Mỹ đã đặt chén cơm trong tay xuống, rút một roi mây từ trong sân.

Sắc mặt Tô Noãn Tâm thay đổi rõ rệt, cô gần như vô thức trốn sau lưng Lệ Minh Viễn.

“Mẹ ơi, mẹ đang muốn làm gì vậy!
Lần này thì thái độ của Lệ Minh Viễn rất lạnh nhạt, anh đứng sang một bên.


Tô Ngọc Mỹ quất roi, Tô Noãn Tâm lập tức nhảy xa.

“Mẹ đừng đánh, con biết sai rồi!” “Vậy thì con ngay lập tức đi vào nhà nói rõ ràng với Minh Viễn, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Sáng sớm mà Minh Viễn đã bị con bé chết tiệt như con làm cho đầu óc mơ hồ, làm thế nào thì con cũng phải nói với người ta một tiếng xem là vì sao!” “Biết rồi!” Tô Noãn Tâm hô lên với mẹ một cái, sau đó đi về phòng.

Bây giờ thì Lệ Minh Viễn đúng là bị làm cho ngơ ngác, rõ ràng là ngày hôm qua vẫn còn tốt lắm mà.

Hôm nay tại sao lại như vậy, anh cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Anh yên lặng đi theo sau Tô Noãn Tâm, bọn họ cùng nhau vào phòng.

Tô Noãn Tâm vừa trở lại phòng, liền nằm lên giường hờn dỗi nói: “Được rồi, bây giờ ngay cả mẹ em cũng đánh em, chú cũng không bảo vệ em.” Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Là do em muốn ăn đòn, anh che chở em làm gì?” “Ai muốn ăn đòn hả! Không phải là do chú sao!” “Bởi vì anh?”
Tô Noãn Tâm khịt khịt mũi, mắt đỏ hoe nhìn anh: “Không phải là bởi vì chú thích nữ thần à.” “Ai nói cho em biết anh thích nữ thần?” “Tần Thiên nói đó!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận