Chú Là Của Em


Anh ta đã yêu cầu ông Ngô chọn một và ông Ngô cũng yêu cầu anh ta chọn một, nhưng mà cuối cùng biến thành Kỷ Vân Như phải chọn một
Kỷ Vân Như sẽ không thể trả các khoản bồi thường vì còn phải trả chi phí y tế liên tục và cao ngất trời của Kỷ Vân Tiêu.

“Vậy thì còn nói cái rắm! Bây giờ chuẩn bị đi, hôm nay là mùng tám, cũng không vội quay phim.

Cô nhóc, cháu cất đồ đạc đi sau đó đi theo thần tượng làm quen với phim trường”
Khóe miệng Nhiếp Hạo co giật: “Tôi không rảnh.” “Ừm, ông nội, cháu đi một mình là được.” “Bảo cháu đi theo anh ta thì cứ đi theo! Hai người đều phải nghiên cứu kỹ lưỡng vai diễn của hai người đi.

Thái độ hiện tại của hai người hoàn toàn trái ngược! Cô nhóc diễn người máy còn tên nhóc này diễn người sống sinh động.

Ở ngoài không luyện diễn, đến khi quay thì tôi sẽ xem hai người làm sao bây giờ.

Nhiếp Hạo cau mày nói: “Vai diễn đó, ông có chắc chắn để cô ta đóng vai đó không?” “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng việc mất tiền, anh còn muốn ông già này chắc chắn như thế nào nữa?” “Tôi biết rồi." Nhiếp Hạo vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

Giống như những chuyện vừa rồi chỉ là thuận miệng nói tới mà thôi và anh ta không quan tâm đến kết quả của sự việc một chút nào.

Nói xong thì Nhiếp Hạo quay người rời đi.


Ông Ngô trừng mắt nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Còn không mau theo!”
Tô Noãn Tâm hồi phục tinh thần, nói: “A? Còn những thứ này thì sao?” “Ông sẽ cho người đến thu dọn, nhớ qua làm đồ ăn cho ông đó!” Đừng để uổng công ông già này quan tâm đến con bé thổi này!
Cơ hội được ở một mình với thần tượng không phải ai cũng được hưởng.

“Được rồi ông nội, vậy cháu đi trước.

Tô Noãn Tâm chạy theo Nhiếp Hạo và cùng nhau đi về phía phim trường có bối cảnh khoa học viễn tưởng.

“Ảnh đế Nhiếp, anh rất ghét tôi sao?” Trên đường đi
Tô Noãn Tâm không nhịn được hỏi.

Nhiếp Hạo nhẹ giọng nói: “Không có ghét nhưng mà cũng không có không ghét!” “Vậy tóm lại là ghét hay là không ghét?” “Nói nhiều?” "ờm, cũng được.” “Là một người máy, tốt hơn là nên nói ít hơn.

Bởi vậy, trên đời này, thật đúng là chỉ có một mình chú cô không chán ghét cô nói nhiều.

Không, ngay khi vừa bắt đầu đã bị ghét như vậy rồi.

thì Tô Noãn Tâm đơn giản ngậm miệng lại, cũng không thèm mặt nóng dán mông lạnh nữa, không muốn tiếp tục khiến người ta ghét mình.


Sau khi theo Nhiếp Hạo đến phim trường, Nhiếp Hạo đã để cô đi một mình.

Tô Noãn Tâm đi quanh không mục đích, làm quen với trường quay.

Trong kỳ nghỉ thì cô đã đọc kịch bản nhiều lần và hầu như đã cảm nhận được tạo hình tính cách nhân vật.

Nhìn vào những địa điểm mà cô sẽ quay, trước tiên thì Tô Noãn Tâm đã nhẩm hết cốt truyện một lần trong đầu.

Cũng không lâu lắm thì Bạch Kỳ Sương đã đưa Minh Dao đến.

Đã mấy ngày không gặp Minh Dạo nên Tô Noãn Tâm cũng nhớ cô bé, ôm cô bé rồi hôn một cái.

Bạch Kỳ Sương cũng đã đặc biệt đến để gặp ông Ngô, khi ông Ngô nhìn thấy cô ấy thì ông thở dài và nói rằng thật đáng tiếc và hỏi cô ấy có kế hoạch quay lại đóng phim không.

Bạch Thiển cười khổ lắc đầu: “Còn chưa có.

Nếu mà muốn tôi sẽ tiếp xúc với ông Ngô đầu tiên.”
Đối với tình địch là cô cháu gái duy nhất của ông Ngô, ông Ngô không hề thiên vị người của mình, đối với cô ấy vẫn luôn rất coi trọng, trong lòng Bạch Kỳ Sương vô cùng cảm kích.

Ông Ngô gật đầu nói: “Tôi không muốn làm khó dễ cô.

Những chuyện xảy ra khi đó đã lâu như vậy, đúng sai không quan trọng, nếu có thể thoát ra sớm thì hãy sớm đi ra.

Ở đời này, nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn, đừng luôn sống trong quá khứ, không đáng đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận