Chú Là Của Em


**********
Ở cửa, một người đột nhiên nhảy ra, đột nhiên túm lấy Minh Dao đang trong tay Tô Noãn Tâm, liều mạng ôm cô bé vào ngực.

Minh Dao có thể cảm thấy rằng người đang ôm mình vào lúc này, toàn thân đang run rẩy.

Cô bé không thể không ngẩng đầu lên để xem đó là ai.

Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, Minh Dao nhất thời quên mất tiếp tục nức nở.

Cô bé ngạc nhiên thốt lên: “Ba”
Lục Viễn Phương hai mắt đỏ hoe nhìn cô bé nói: “Đúng vậy, là ba đây.

Ba sẽ đưa con đi tìm mẹ của con, được không? "Da."

Tô Noãn Tâm vội vàng nói: “Lục Viễn Phương, cô giáo của tôi đâu!” “Ở bệnh viện, giờ tôi đưa Minh Dao đi gặp cô ấy “Cô giáo tôi không sao chứ?" “Tức giận công tâm, tôi cũng không biết có sao không, tôi sẽ đến đó trước.

Sau đó anh ta liếc nhìn Tô Noãn Tâm với ánh mắt phức tạp: “Bạn bè nhắc nhở, tốt hơn hết là cô không nên đi ra khỏi cửa của khách sạn này.” “Hả? Tại sao?”
Lục Viễn Phương không nói gì, vội vàng đưa Minh Dao rời đi.

Không mất nhiều thời gian để Tô Noãn Tâm biết ý của
Lục Viễn Phương.

Chỉ là sẽ gặp vấn đề an toàn nếu ra khỏi cửa khách sạn này.

Những người fan cuồng của Nhiếp Hạo đã đột nhập vao khách sạn, xông thẳng vào khách sạn họ đang ở và tìm số phòng khách sạn của Tô Noãn Tâm.

Đập cửa bên ngoài ầm ầm.

“Tiện nhân! Đi ra cho tôi!” “Nhiếp Hạo thuộc về tất cả mọi người! Đồ khốn kiếp, cô dám công khai dụ dỗ anh ấy!” “Đồ không biết xấu hổ!” “Nhiếp Hạo đã không muốn mở cửa cho cô rồi mà cô còn dám dây dưa không ngớt! Cho dù đọc kịch bản thì cũng không nên ở lại luôn không trở về! Cô hủy hoại sự trong trắng của chồng tôi! Tôi sẽ giết cô!” “Tô Noãn Tâm, cô có gan thì đi ra đây đi!” “Tô Noãn Tâm, cô ta tên là Tô Noãn Tâm, cô ta là sinh viên khoa kinh kịch của đại học.” “Tô Noãn Tâm! Mẹ nó, cô có gan làm mà không có gan chịu hả, tôi muốn giết cô, giết chết cô!”
Mộ Diệc Thần đi cùng Tô Noãn Tâm trong phòng, nghe được những tiếng gầm dữ dội này, sắc mặt không khỏi tái nhợt nói: “Cô Tô, bây giờ nên làm sao bây giờ đây! Những fan cuồng này hung hãng như vậy, họ có thể thực sự giết cô"
Tô Noãn Tâm cười khổ.

“Tôi cũng không biết tôi nên làm gì nữa.

Chú của cô đã đi nước ngoài, không ai có thể giúp có được.

Hơn nữa, nếu chủ của cô xem những đoạn video đó trên Internet thì chủ có thể không tin có nữa.

Những video đó quá thực.


Cô vừa tranh thủ lên mạng xem một chút, video đầu tiên là cô hỏi Nhiếp Hạo có rảnh không, lúc này thi rất lâu của mới mở.

Dường như người bên trong không chịu mở cửa cho cô, nhưng mà cô lại cứ đứng đó.

Bình thường nếu mà gõ cửa người ta không chịu mở thì người ta sẽ rời đi nhưng có thì không.

Đoạn video thứ hai thậm chí còn ghê gớm hơn.

RÕ ràng là cô đã dẫn Minh Dao đi nhưng mà vào đó thì thậm chí không có lấy một bóng người.

Từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô, lần thứ hai đi đến ngoài cửa phòng của Nhiếp Hạo, liên tục đập cửa mà bên trong đã lâu không có ai mở.

Cuối cùng, dường bị gõ cửa phiền quá nên đã dẫn cô vào.

Mẹ nó, ai không biết thì cô còn rằng Minh Dao là một con m, cô bé có thể biến mất trong không khí mỏng manh.


Mẹ nó, quá vô lý rồi.

Sau đó, video thứ ba là vào buổi sáng sớm khi các phóng viên lao vào phòng và ghi lại cảnh trong phòng.

Nhiếp Hạo đang mặc áo choàng tắm, cô thì đang mặc một bộ áo hai dây, vai của cô ấy để lộ ra ngoài, còn lại thì được quấn trong một chiếc chăn bông.Mẹ nó, này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội rồi.

Ai đã hãm hại cô chứ? Thủ đoạn này quá cao tay
Tô Noãn Tâm tuyệt vọng ngồi trên giường, không dám nhìn điện thoại.

Nhưng mà điện thoại vẫn đổ chuông
Sau khi nhìn vào tên người gọi thì Tô Noãn Tâm sững sở, khi trả lời cuộc gọi thì ô mới phát hiện ra rằng mẹ mình đã gọi cho mình.

Vừa mở lên thì đã nghe mẹ cô mắng: " Cái con bé đáng chết! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện quái quỷ gì thế này? Hôm nay Minh Viễn vừa đi nước ngoài thì con lại ngoại tình rồi! Minh Viễn đã làm gì có lỗi với con hả? Sao con lại đối xử với nó như vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận