“Cốc cốc cốc!"
Khi cánh cửa bị gõ, theo bản năng Tô Noãn Tâm và Mộ Diệc Thần yên tĩnh trở lại.
Tô Noãn Tâm nhỏ giọng nói: "Mau đi xem xem, có phải chủ nhà tôi tới rồi hay không!”
Mộ Diệc Thần lập tức chạy ra cửa, nhìn từ mắt mèo ra ngoài, vội vàng xoay người gật đầu với Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm lập tức lăn lên giường vò rối tóc, nhỏ vào mắt cô hai giọt thuốc nhỏ mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, tỏ ra khổ sở...!
Thấy cô đã chuẩn bị xong, Mộ Diệc Thần mới đi tới mở cửa, kính cẩn chào hỏi Lệ Minh Viễn: "Xin chào, tổng giám đốc Lệ"
Lệ Minh Viễn gật đầu, đi về phía giường với vẻ mặt lãnh đạm.
Nhìn xem cô gái nhỏ vừa kêu phải kiểm thật nhiều tiền cho anh, lúc này nằm trên giường với vẻ mặt khổ sở, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh thật đáng thương.
Lệ Minh Viễn suýt chút nữa tức cười tại chỗ.
Vậy là cô nhóc thổi này đang thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình để đối phó với anh?
Cũng rất giống đấy.
Nhưng mà Lệ Minh Viễn vẫn không có biểu tình gì, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trên giường.
Tô Noãn Tâm chợt cảm thấy chột dạ không thể giải thích được khi chạm phải đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu được cô.
Cô lặng lẽ từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại tóc tai, bĩu môi hướng về phía Lệ Minh Viễn quát lên: "Chú.."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Không giả vờ nữa?"
Tô Noãn Tâm chớp chớp đôi mắt to ngập nước, quay đầu khó hiểu nhìn anh: "Làm sao chú lại biết...!em đang giả vờ?" "Không rõ ràng sao?" “Rất rõ ràng sao?" “Thuốc nhỏ mắt bên cạnh gối?" “ẶC...!Em sốt ruột quá, còn chưa cất kĩ" “Ừ? Lần sau nhớ cất kĩ nhé?" “Không dám...!Không có lần sau, chú...!Chúimg
.