"Không phải! Là trước đó tinh thần của cháu không được tốt...!Mắt có quầng thâm lớn, nghỉ ngơi không tốt, nên anh ấy bắt cháu ở nhà hai ngày để chăm sóc thật tốt, ông nhìn xem, cháu mỗi lần được bồi bổ, da dẻ hồng hào, cháu lập tức quay lại báo đáp!"
Ông Ngô cũng không thèm chấp nhặt với cô, hỏi: "Con bé kia đâu?" "Minh Dao a?" "Đang ở chỗ mẹ con bé!" "Bạch Kỳ Sương tốt hơn chút nào không?" "Đã ra viện rồi, đang nghỉ ngơi ở nhà." "Khi nào thì có thể quay lại đóng phim?" "Dạ? Đã đến phần diễn của Minh Dao rồi sao?" "Thật ra là chưa.
Vì cảm thấy, trong đoàn phim này đã quen có hai đứa, thiếu hai đứa cảm giác không quen, một người đã trở về rồi, còn một người nữa cũng đến lúc phải về rồi chứ." "Ha ha ha, hóa ra là do ông nhớ chúng cháu sao! Việc này còn khó nói ạ, cháu lập tức gọi điện thoại để chị Ngô đưa Minh Dao tới đây." "Nhớ đến ai! Chỉ là ông muốn ăn thịt hun khói, không có ai làm đồ nhắm và rượu cho ông thôi!" "Biết rồi biết rồi, tối nay sẽ làm ngay cho ông!"
Ông Ngô vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Hừm, như thế còn tạm được!"
Trong đoàn phim lại nhìn thấy Nhiếp Hạo, Tô
Noãn Tâm trong lòng rất phức tạp.
Anh ấy nói, Cho dù trong chuyện này Nhiếp Hạo cũng là bị lợi dùng, nhưng anh ta cũng không phải dạng hiền lành gì.
Nếu chuyện này và Nhiếp Hạo có liên quan, như thế chắc chắn Nhiếp Hạo dính dáng đến người Kỷ Vân Như.
Kỷ Vân Như hận không thể để một dao giết chết cô giáo của cô và Minh Dao, mỗi lần đều do cô xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của Kỷ Vân Như, mỗi lần đều khiến Kỷ Vân Như tức chết đi được.
Giữa cô và bà ta, sớm đã là hai phe đối lập.
Chỉ sợ trong lòng Kỷ Vân Như bây giờ cũng đang hận không thể thiêu rụi luôn cô.
Nhưng trước khi anh ấy điều tra làm rõ sự việc, thái độ của cô với Nhiếp Hạo, vẫn chưa thể biểu hiện quá rõ ràng.
"Hi, Ảnh đế Nhiếp." Tô Noãn Tâm như thường ngày chào hỏi Nhiếp Hạoimg
.