**********
"Làm sao so được với tình cảm của tôi và cô nhóc, tôi cần gì phải đi chia rẽ?" "Ý của cậu là tình cảm giữa tôi và con bé không tốt bằng tình cảm giữa cậu và nó?" "Ông Ngô nghĩ như thế nào...!cũng được."
Tô Noãn Tâm cảm thấy...!quan hệ giữa ông Ngô và anh giống như mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù không đội trời chung.
Gặp mặt, là có thể bắt đầu giao tranh ngày được, không biết khi nào mới chấm dứt.
ở trong tình huống này không ai có thể can ngăn được, cô chỉ một mình ăn cơm, sau đó gặp cho người này một đũa đồ ăn, gắp cho người kia một đũa đồ ăn.
Cuối cùng cũng có thể suôn sẻ ăn xong bữa cơm, không xảy ra việc đập đồ lật bàn.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Noãn Tâm đưa Lệ Minh Viễn ra khỏi đoàn phim.
"Anh à, anh đừng tranh chấp với ông nữa...!Ông ấy, là do độc thân cả đời, cực kỳ quái gở! Lời nói hơi độc ác một chút, thích tìm kiếm cảm giác tồn tại trong lòng người khác, nhưng thật ra lòng dạ rất hiền lành."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Anh biết " "Vậy mà anh còn tranh cãi cùng ông, khiến ông ấy mỗi lần đều tức giận đến quá sức?" "Em đã từng thấy hình ảnh đạo diễn Khương và Ngô Thu bị chửi cho mất mặt chưa?"
Tô Noãn Tâm gật đầu.
"Được nhìn thấy hình ảnh hung ác của ông ta khi mắng chửi người trong đoàn phim chưa?" Tô Noãn Tâm lại gật đầu.
Lê Minh Viễn nói: "Anh không muốn cũng bị mắng như thế, nên phải có khí phách trước mặt ông ta...!Cho ông ta biết, không phải người dễ trêu chọc, nếu không, kết quả sẽ giống những người kia"
Tô Noãn Tâm suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy như thể cũng rất có lý.
Cô dùng vẻ mặt kính trọng nhìn Lệ Minh Viễn nói: "Anh thật là lợi hại! Những chuyện thế này cũng có thể phân tích rõ ràng." "Nếu nhìn bằng cả tấm lòng, có thể phát hiện rất nhiều nhiều thứ mà người khác không thể nhìn thấy...!Ông Ngô rất tốt, cũng là nhà nghệ thuật đứng đầu rất đáng tôn trọng.
Nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc, chúng ta phảiimg
.