Chú Là Của Em


“Ông nội đừng buồn, sau này cháu sẽ hiếu thảo với ông.

“Ha ha ha, ông nhớ kỹ đấy nhé, sau này không được quỵt nợ đâu đấy.” “Ông nội yên tâm, cháu chưa từng có ông nội, chưa từng được hưởng thụ tình yêu của ông bà, cũng không có bố, chỉ có mẹ, mẹ đã cho cháu toàn bộ tình thương của mẹ, tình thương của cha cháu đã cảm nhận được từ chỗ chú, chú tốt với cháu lắm, cứ như cưng chiều con gái vậy.

Mà cháu cũng cảm nhận được tình thương của ông từ chỗ ông, thực ra cuộc đời của cháu đã đầy đủ rồi.”
Khóe miệng ông Ngô run rẩy, gu của thằng nhóc Lệ Minh Viễn kia thật mặn.

Đường đường là vị hôn thê mà lại cưng chiều như con gái, còn khiến con bé cảm nhận được tình thương của cha, quả thực là không giống ai.

Hàn huyện một đường với ông Ngô cũng vừa tới nơi, Tô Noãn Tâm dẫn Minh Dao vào phòng trang điểm chuẩn.

Tô Noãn Tâm vừa định khởi công thì nhận được điện thoại của Dương Tiêu Nam, nói hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Khương, mọi người chuẩn bị cho ông ấy một bất ngờ, buổi tối đặt bao hết để liên hoan, họ đã trang trí hiện trường xong rồi, cô chỉ cần góp vui là được.

Tô Noãn Tâm kinh ngạc hỏi: “Hôm nay là sinh nhật đạo diễn Khương à? Sao không báo trước! Tôi còn chưa chuẩn bị quà cho ông ấy! “Chúng tôi cũng mới biết thôi, cho nên lâm thời nảy sinh ý định này.


Cô rảnh không? Rảnh thì tới chơi luôn.

Đạo diễn Khương thích cô lắm, cô mà tới thì ông ấy sẽ rất vui.

Buổi tối bọn Tiêu Bảo Vỹ cũng sẽ tới.” “Tới chứ! Chắc chắn phải tới! Có điều chiều tối tôi còn cảnh quay, bây giờ đang chuẩn bị khởi công, không thể tới sớm.

Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, chờ tôi đóng phim xong sẽ dẫn Minh Dao qua đó.

“Ừ, tôi gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cô nhé.”
Vừa cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm đã bị ông Ngô rống lên: “Con bé kia, đã kêu bắt đầu rồi mà còn nghe điện thoại!”
Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm nói: “Ông ơi, cháu chỉ nghe điện thoại một lát thôi, đừng mắng cháu mà! Cháu bắt đầu làm việc ngay đây
Ông Ngô quả thực không còn tính tình gì với cô.


Cho dù ai bị một cô nhóc đáng yêu như vậy làm nũng đều sẽ không giận dữ nổi.

Tô Noãn Tâm chạy vào trường quay, Nhiếp Hạo nhướng mày nói: “Sinh nhật đạo diễn Khương à?” “Ảnh đế Nhiếp cũng biết đạo diễn Khương hả?” "Ừ, có chút giao tình” “Thế tối nay anh đi góp vui với tôi nhé?” “Không hứng thú.

“Đi thôi đi thôi, đông người mới vui!”
Thấy vẻ mặt mong chờ của cô, Nhiếp Hạo nhưởng mày nói: “Vậy lần sau cô được phóng viên phỏng vấn thì đừng nói tôi rất tốt, nhưng không phải là tuýp cô thích.

Nếu tôi tốt mà cô không thích thì tốt ở chỗ nào?” “Phụt...!Ảnh đế Nhiếp cũng xem phỏng vấn đó à?” “Thỉnh thoảng nhàm chán sẽ lật xem.

“Nhưng tôi nói thật mà.” Nói thật cũng không được à?
Sau đó cô thấy Nhiếp Hạo lười biếng vươn vai: “Cô có thể nói cô cũng rất thích tôi, nhưng là tình cảm bạn bè.

Khóe miệng Tô Noãn Tâm run rẩy: “Ảnh đế Nhiếp thiếu yêu à?” “Thiếu chứ, lúc nào cũng thiếu, không ai thích, thật đáng buồn.

“Phụt...!Anh nói thật hay đùa thế? Ảnh đế Nhiếp đừng trêu tôi được không?” Nhiếp Hạo nghiêm túc nhìn cô: “Tôi trêu cô thì có ích lợi gì?”
Tô Noãn Tâm không khỏi cười nói: "Thích hay không việc gì phải nói với người khác.

Tôi với ảnh đế Nhiếp vừa là thầy vừa là bạn, còn là hợp tác trong bộ phim này, tôi rất kính trọng anh mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận