Chú Là Của Em


Ra ngoài liên hoan uống rượu, chúc mừng sinh nhật người khác, Nhiếp Hạo sống tới ba mươi tám tuổi còn chưa từng làm bao giờ, có thể xem như trải nghiệm rất mới la.

Đối mặt với anh ta, đám người Dương Tiêu Nam, Tiêu Bảo Vỹ đều chỉ là hậu bối.

Cho dù tuổi tác của Dương Tiêu Nam tương đương với Nhiếp Hạo, nhưng Nhiếp Hạo ra mắt sớm, nổi tiếng sớm, lúc họ còn là newbie thì Nhiếp Hạo đã là ảnh để rồi, sau này còn nổi tiếng ra ngoài thế giới, có lẽ cả đời họ cũng không thể trèo lên độ cao đó.

Người như vậy tới dự liên hoan của họ, quả thực khiến người ta hưng phần hết biết.

Chỉ có Tô Noãn Tâm mới mời được người như vậy thôi.

Tô Noãn Tâm dẫn theo Nhiếp Hạo và Minh Dao, cùng nhau võ trang hạng nặng, bọc kín đầu và mặt của mình, xác nhận sẽ không bị nhận ra mới lên đường tới nơi đã hẹn trước.

Đến nơi, trừ Dương Tiêu Nam và Tiêu Bảo Vỹ, chỉ có một vài diễn viên gạo cội cùng đóng phim với đạo diễn Khương có mặt ở đó.


Cũng có mấy nữ diễn viên đóng phim của đạo diễn Khương mà nhận được giải ảnh hậu.

Bên ngoài những nữ diễn viên này được gọi là Khương nữ lang, phát triển trong showbiz không tồi.

Thấy ba người ăn diện y như một gia đình cùng nhau vào phòng riêng, đoàn người đều trợn tròn mắt, ai vậy? Bởi vì buổi liên hoan này là Dương Tiêu Nam tổ chức nên mọi người đều nhìn anh ta.

Dương Tiêu Nam cũng không nhận ra Tô Noãn Tâm, nhưng lại nhận ra Minh Dao lùn tẹt, lập tức cười tủm tỉm đi tới: “Cô nhóc tới rồi.”
Sau đó anh ta nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, không đoán được có phải là Nhiếp Hạo hay không, có khi là chủ của cô nhóc cũng nên.

Nhiếp Hạo đanh mặt tháo mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang xuống, ném hết sang một bên, không ngờ ra ngoài một chuyến mà còn phải làm như vậy, thật phiền toái.

Tô Noãn Tâm cũng tháo mũ, khẩu trang và kính cho mình với Minh Dao, sau đó chào hỏi mọi người: “Hi, Dương Tiêu Nam, Tiêu Bảo Vỹ, đạo diễn Khương còn chưa tới phải không?” “Chưa đâu, nhưng Ngô Thu đích thân đi đón...!Lúc này ông ấy còn chưa biết chúng ta chuẩn bị bữa tiệc này cho ông ấy đâu.

Tô Noãn Tâm bí ẩn nói: “Tiền bối Dương có mua pháo đốt trong nhà không?”

Dương Tiêu Nam ăn ý chớp mắt với cô: “Cô nghĩ sao?” “Ha ha ha, lát nữa làm cho đạo diễn Khương sợ chết khiếp, ai bảo hồi trước ông ấy mắng chúng ta!
Tiêu Bảo Vỹ dở khóc dở cười đi tới: “Đừng nhây! Lát nữa ăn sinh nhật mà lại vào viện thì không được đâu.” “Trái tim của đạo diễn Khương khỏe lắm!” “Vậy cũng đừng chơi lớn, coi chừng ông ấy giận.

“Ha ha ha, không sao đâu.

Nào, tôi giới thiệu cho mọi người, đây là ảnh để Nhiếp Hạo.

Vừa dứt lời, mấy nữ diễn viên trong phòng riêng đều nhìn về phía người đứng sau lưng Tô Noãn Tâm.

Nhiếp Hạo lạnh nhạt gật đầu chào mọi người, sau đó tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.

Tô Noãn Tâm kh lưng thì thầm vào tai Minh Dao: “Em đi chơi với anh ấy, chứ chúng ta kêu anh ấy tới đây chơi mà lại chỉ lo chơi một mình thì không được đâu.

Minh Dao gật đầu: "Vừa lúc em là con nít tới đây cũng không biết chơi cái gì, em đi chơi với ảnh để Nhiếp." Lúc Minh Dao ngồi xuống bên cạnh mình, Nhiếp Hạo hơi kinh ngạc: "Em tới đây làm gì?” Nhiếp Hạo không hề coi cô nhóc này như một đứa trẻ.

Chỉ nhìn đôi mắt kia là biết con bé này tinh quái lắm, có gì mà nó không hiểu?
Minh Dao cười tủm tỉm nhìn anh: “Sư tỷ sợ anh nhàm chán nên kêu em chơi với anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận