Chú Là Của Em


Bị cúp máy, sắc mặt Lệ Minh Viễn rất tối tăm.

Thực ra nếu cô nhóc nói thêm mấy câu dễ nghe với anh, đừng nói chuyện với anh bằng thái độ càn quấy như thế thì anh vẫn sẽ đi.

Cô nhóc này đúng là bị cưng chiều coi trời bằng vung, còn chưa nói rõ ràng đã nổi giận.

“Tổng giám đốc, còn chưa tan tầm à?” Lý Mạnh đột nhiên đi vào hỏi.

“Chưa điều tra rõ ai đứng sau lưng Lương Thị Diễm “Tạm thời chưa có tin tức hå?"
Ánh mắt Lệ Minh Viễn trầm xuống: “Bất kể là ai thì hãy kêu cô ta tới bệnh viện nhận lỗi với Ngô Thu và Dương Tiêu Nam ngay lập tức! Không thì cô ta hãy tự gánh vác hậu quả!”
Lý Mạnh kinh ngạc: “Tổng giám đốc, còn chưa có bằng chứng chuyện này là do Lương Thị Diễm chủ mưu “Vậy thì cô ta bị gán tội chắc rồi.” Bây giờ anh đang cần một cái cớ, cô nhóc đã bị chọc giận.

Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Lý Mạnh vẫn làm theo.

Biết Lý Mạnh là ai, thái độ của Lương Thị Diễm rất hiền lành giải thích: “Thư ký Lý, cậu phải nói rõ với tổng giám đốc Lệ, chuyện của Ngô Thu không phải là tôi sai khiến người khác làm, hôm đó tôi về nhà luôn, chỉ cãi nhau với cô ta trong phòng riêng mấy câu thôi, nếu cần tôi nói xin lỗi vì chuyện này thì cũng được.


Lý Mạnh thản nhiên nói: “Vậy thì làm phiền ảnh hậu Lương đi một chuyến ngay bây giờ, lát nữa tổng giám đốc sẽ đích thân tới đó.

Lương Thị Diễm biết ngay mình không thể không đi.

Cô ta không dám chắc Lệ Minh Viễn đã điều tra được chuyện gì, không khỏi hối hận tối hôm đó mình thực sự không nên chọc giận Tô Noãn Tâm.

Nếu chuyện mình có kim chủ chống lưng bị vạch trần thì cô ta không thể đoán được kết cục sẽ như thế nào.

Hy vọng là sẽ không có ngày đó.

Tốc độ của Lệ Minh Viễn rất nhanh, còn nhanh hơn cả Tô Noãn Tâm.

Chung quy tập đoàn Quốc Doanh cách bệnh viện rất gần.

Từ đoàn làm phim của Tô Noãn Tâm lái xe tới bệnh viện còn mất một tiếng rưỡi, chờ cô tới nơi thì trong phòng bệnh đã có không ít người.


Dương Tiêu Nam và Ngô Thu đều nằm trên giường bệnh, hai chiếc giường được kề sát bên nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn thì là yêu cầu của Dương Tiêu Nam.

Trên đầu Dương Tiêu Nam băng bó, đang nằm trên giường, rõ ràng bị chấn động não, nhưng lúc này trên mặt lại tràn đầy ý cười, trong mắt chỉ có Ngô Thu và bụng của cô ấy chứ không thấy được người khác.

Tiêu Bảo Vỹ mới biết họ xảy ra chuyện nên cùng đạo diễn Khương tới thăm.

Lương Thị Diễm bị Lê Minh Viễn ép ra mặt, Lệ Minh Viễn ép Lương Thị Diễm nói xin lỗi để tìm cái cớ cho mình lấy lại thể diện.

Cô nhóc trâu bò lắm chứ gì? Cúp điện thoại của anh chứ gì? Chẳng lẽ anh không thể tự đến bệnh viện? Anh chỉ không đón cô đi cùng thôi!
Thế nên khi Tô Noãn Tâm dẫn Minh Dao tới phòng bệnh, thấy Lê Minh Viền thì rất kinh ngạc, sau đó bĩu môi giả vờ như không thấy anh.

Chủ giỏi lắm! Không chịu đi cùng em mà lại tự chạy tới! À không, sao Lương Thị Diễm cũng ở đây? Tới thăm chị Ngô à? Tô Noãn Tâm khó hiểu dắt Minh Dao vào phòng: “Đạo diễn Khương, ảnh để Tiêu, mọi người đều tới à?” “Ái chà, cô nhóc cũng tới rồi.” Đạo diễn Khương cười nói.

Ngô Thu kinh ngạc: “Noãn Tâm, chị đã bảo em đừng tới rồi mà.

"
Tô Noãn Tâm mỉm cười nói: “Không phải em tới thăm chị Ngô, em tới thăm đứa bé trong bụng chị...!Chúc mừng tiền bối Dương sắp được làm bố!”
Dương Tiêu Nam mỉm cười nói: “Cùng vui cùng vui, cô cũng sắp làm dì nhỏ rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận