Chú Là Của Em


“Ha, đương nhiên không phải thế.

Anh chỉ kêu tôi tới đây xin lỗi, tôi đã nói xin lỗi rồi, nhưng sau đó lại đòi làm to chuyện, nếu các anh đã muốn làm to chuyện thì tôi sẽ chơi tới cùng với các anh luôn! Chuyện gì tôi chưa từng làm, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận!” “Vậy thì cô đi mà nói với cảnh sát”
Lệ Minh Viễn đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu kẻ đứng sau lưng Lương Thị Diễm đã khó điều tra đến thế thì anh sẽ không điều tra nữa, cứ để cho Lương Thị Diễm tự dẫn xà xuất động là được.

Lương Thị Diễm không hề sợ vào đồn cảnh sát là vì người kia bảo kê cho cô ta chứ gì? Để anh xem thử là ai trong nhà họ Lệ bọn họ!
Sau khi Lương Thị Diễm rời đi, Ngô Thu cảm kích nhìn Lệ Minh Viễn: “Cảm ơn tổng giám đốc Lệ đã giúp đỡ tôi.” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.” “Chú, thì ra chú nói có chuyện không thể đi cùng em tới thăm chị Ngô là vì bận xử lý Lương Thị Diễm! Chú làm hay lắm! Cô ta thật đáng ghét! Hôm sinh nhật đạo diễn Khương, cô ta cứ nhằm vào em.

Đạo diễn Khương cho em đóng vai nữ chính mà cô ta cứ khó chịu, nói gì mà đạo diễn Khương nâng em lên quá cao, sau này em sẽ ngã chết, thật đáng ghét.


Không những thế, nếu chuyện của chị Ngô là do cô ta gây ra thì cô ta thật đáng giận."
Ánh mắt Lê Minh Viễn lạnh lẽo nhìn cô: “Lần sau còn dám dỗi anh nữa không? Thấy không vừa ý là cúp điện thoại của anh, nói mấy câu cũng không được hả?” Tô Noãn Tâm há miệng, nhìn lướt qua chung quanh, bị chú gây khó dễ trước mặt mọi người, cô xấu hổ cúi đầu nói: “Người ta biết lỗi rồi mà…" “Lần sau còn dám phạm lỗi nữa không?” “Không dám..

Minh Dao che miệng cười nói: “Anh Lệ, lúc nãy trên đường đi, sư tỷ còn mắng anh mãi...!
Lệ Minh Viễn híp mắt, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tô Noãn Tâm: “Vậy à? Sư tỷ của em mắng anh thế nào?” “Chú xấu xa! Chủ hư hỏng! Em ngoan vậy mà chú còn giận em...!“Còn gì nữa?” “Sao ông già đó khó hầu hạ thể không biết.” Minh Dao nói liến thoắng, Tô Noãn Tâm tiến lên bịt miệng cô bé, trừng mắt: "Minh Dao, em còn nói hươu nói vượt thì chờ về nhà, em nhất định phải chết với chị Giọng nói nguy hiểm của Lệ Minh Viễn vang lên sau lưng cô: “Hửm? Ông già?”
Tô Noãn Tâm đau khổ nói: “Chú đừng nghe Minh Dao nói bậy, em không mắng chủ là ông già đâu, chú còn trẻ thế này, chỉ lớn hơn em 9 tuổi thôi mà
Ha ha.

thông minh đấy chứ, nhắc nhở mình lớn hơn cô nhóc 9 tuổi, đừng so đo chuyện này chứ gì? Lệ Minh Viễn giận quá mà cười.


Đám người Ngô Thu không khỏi buồn cười, nói: “Tổng giám đốc Lệ đừng chấp nhặt với Noãn Tâm.

Con bé vẫn còn nhỏ, thế này đã là ngoan ngoãn lắm rồi, còn biết tới bệnh viện thăm tôi, chắc dối anh nên mới nói bậy bạ
Tô Noãn Tâm gật đầu lia lịa, nói: "Đúng, chú không chịu đi đón em, còn giận em, em lại tức lắm, không nhịn được mới mắng lung tung.

Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi: “Tôi chiều, tôi chịu”
Mọi người đều bật cười.

Tô Noãn Tâm ngượng ngùng đi tới, lắc lư cánh tay anh làm nũng: “Được rồi, chú đừng giận em, người ta về nhà với chủ, nấu món ngon cho chủ được không?”
Ánh mắt Lệ Minh Viễn tối xuống: “Không về đoàn làm phim hả?" “Em có thể thương lượng với ông nội dời cảnh quay sang buổi chiều, tối nay em có thể về nhà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận