Chú Là Của Em


**********
“Em biết rồi mà sư tỷ
Nhiếp Hạo nhướng mày: “Sao vậy? Cô không yên lòng về tôi à?” “Ha ha, làm gì có, tôi không yên lòng Minh Dao thôi, con bé này nhảy lắm, cứ thích làm bừa.

Nếu con bé đưa ra yêu cầu vô lý nào với ảnh để Nhiếp thì anh đừng thuận theo nó đấy nhé.

Nhiếp Hạo thản nhiên nói: “Cô yên tâm.

Gửi địa chỉ cho tôi.” “Tôi rất tò mò, sao ban đêm mà ảnh đế Nhiếp lại rảnh rỗi?” “Tôi không ra ngoài thì cũng ở trong khách sạn thôi.

“Được rồi, ở trong khách sạn cũng rất chán, vậy thì làm tài xế cho Minh Dao nhà mình một lần đi.” “Sư tỷ yên tâm, em bảo sẽ cho tiền xăng xe nên ảnh để Nhiếp mới đồng phí, em sẽ trả tiền”
Phụt, ảnh để Nhiếp quan tâm mấy đồng tiền của em sao? Rõ ràng người ta ở trong khách sạn chán quá nên mới chơi với con nít như em.

Sau khi Nhiếp Hạo chở Minh Dao rời đi, Tô Noãn Tâm trở lại biệt thự.


Lệ Minh Viễn còn đang làm việc trong thư phòng.

Cô ngầm nghĩ, vào nhà bếp vơ vét nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, định nấu bữa khuya cho chủ nhà mình.

Trên đường đi, đôi mắt Minh Dao lấp lánh nhìn nth: “Đêm nay mặt trăng tròn quá.” “Rồi sao nữa? Em định nói gì?”
Minh Dao chớp mắt nhìn mặt bên của anh: "Không thì chúng ta ra bờ biển ngắm trăng đi.

“Tô Noãn Tâm nói yêu cầu không hợp lý thì không cần quan tâm.

“Ra bờ biển ngắm trăng thì có gì mà không hợp lý? Em có bảo anh chở em lên núi đầu” “Cũng không được.

Tôi trực tiếp đưa em về nhà tìm mẹ di." “Nhưng bây giờ còn sớm mà.


“Không sớm, đã 10 giờ rồi.” “Nhưng em với sư tỷ thường xuyên ngủ lúc 12 giờ cơ "Ngủ nghỉ không quy luật dễ bị lùn lắm” “Em là con gái, em không cần cao “Con gái mà lùn quá cũng rất xấu.” “Xấu thì không ai thích a?” “Thế người anh bảo vệ có xinh đẹp không?" “Cô ấy hả? Là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.

Bất kể là lúc mặc quần áo hay không mặc quần áo...!bất kể là cô gái năm đó hay là thiếu phụ đã thành thục, trong mắt anh, cô ta đều đẹp kinh người.

Đối với anh mà nói, đó là người mà cả đời anh không thể với tới.

Đột nhiên, chuông di động của Nhiếp Hạo reo lên.

Anh nhìn lướt qua số điện thoại, cảnh cáo Minh Dao: “Em không được lên tiếng.

"1 “Ờ, em không nói là được, nghiêm túc thể làm gì?”
Nhiếp Hạo bấm nút nghe điện thoại, đặt bên tại thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia, Kỷ Vân Như kẹp điếu thuốc lá trên tay, khẽ phun ra khỏi thuốc, thản nhiên hỏi: “Đứa con hoang đó còn ở trong đoàn làm phim của anh không?” “Tôi muốn nó chết” “Anh có nghe tôi nói chuyện không đấy?” “Rồi sao nữa?” “Chuyện này anh xử lý giúp tôi.

“Bài học lần trước còn chưa đủ hả?” “Tôi đã đưa Lục Tích ra nước ngoài, nơi Lục Viễn Phương sẽ không tìm thấy...!Bạch Kỳ Sương với đứa con hoang đó, tôi sẽ không bỏ qua!
Nhiếp Hạo nhíu mày: “Em làm thế để làm gì?” “Tôi muốn làm gì còn chưa tới lượt anh lên tiếng! Nhiếp Hạo, lo làm con chó của tôi đi! Nếu anh dám làm trái mệnh lệnh của tôi, nghi ngờ việc tôi cần làm thì hãy tự gánh vác hậu quả!”
Dứt lời, Kỷ Vân Như liền nghe thấy giọng bé gái vang lên từ đầu dây bên kia: “Á! Ảnh đế Nhiếp, có xe! Sắp tông trúng!”
Nhiếp Hạo phục hồi tinh thần, nhanh chóng vặn vô lăng, chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, mui xe tông trúng lan can ven đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận